"Yên Nhi!" thanh âm Mộ Cảnh Nam khàn khàn, hắn nhìn nàng, nàng lại khôi phục vẻ mặt lạnh lẽo như cũ, hắn mơ hồ cảm thấy nàng đang kháng cự hắn, giống như thời điểm bọn họ mới gặp nhau.
Vân Yên đưa lưng về phía hắn, vừa rồi nàng làm sao vậy, sao có thể nguyện ý để hắn ôm như vậy. Tại sao có thể? Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: "Mộ Cảnh Nam, chúng ta đã nói rõ ràng rồi, huống chi ta không phải những cô gái mà ngươi từng quen biết, ta không thể xu nịnh ngươi giống như các nàng. Ta chỉ là Vân Yên, trên lưng ta đeo rất nhiều chuyện, ta không có thời gian lãng phí với ngươi. Ta không biết rốt cuộc trong lòng ngươi cất giấu điều gì nhưng dù sao chúng ta cũng không phải người cùng một đường."
"Vậy đối với Mộ Thanh Viễn thì sao? Các ngươi cùng một đường sao? Đối với hắn, ngươi có thể đón nhận hắn sao?" Mộ Cảnh Nam nhíu mày, lạnh giọng nói. Hắn nhìn bóng lưng nàng, trong lòng dâng lên sự ghen tỵ. Tại sao nàng không chần chừ chút nào muốn gả cho Mộ Thanh Viễn.
Vân Yên cau mày, lạnh giọng nói: "Đó là chuyện của ta, không liên quan tới ngươi. Hôm nay cảm ơn ngươi đã giúp ta đi vào, nếu như không có chuyện gì nữa,ngươi có thể đi được rồi."
Nàng muốn đuổi hắn đi đến vậy sao? Có phải hắn làm quá mức cho nên phản tác dụng hay không? Trong lòng Mộ Cảnh Nam thở dài, hắn làm sao vậy, uổng phí hắn tự cho là tung hoành tình trường, hiểu rõ nữ nhân, hắn đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Nhưng thời điểm đối mặt với nàng, tay chân hắn sẽ luống cuống. Có một số việc, hắn nên giải thích với nàng mới đúng.
"Chuyện ta cùng Như Hà không phải như ngươi nghĩ." Mộ Cảnh Nam nhìn Vân Yên, bỗng nhiên nói. Nếu biết nàng lạnh nhạt như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không tự mình đa tình như thế.
Không phải như nàng nghĩ? Hắn làm đến chuyện đó rồi, bây giờ lại giải thích với nàng? Có đôi khi nàng thật sự không hiểu suy nghĩ của hắn.
"Có phải như ta nghĩ hay không thì sao, Mộ Cảnh Nam, bỏ qua cho ta đi. Ngươi như vậy, ta cảm thấy mệt chết đi được." Vân Yên thở phào một hơi, mở mắt, nhìn bức tường trống trải trước mặt, nói. Lòng nàng giống như bức tường này, tinh khiết không chứa nổi bất kì vật gì, tất cả chỉ là vì báo thù.
Mộ Cảnh Nam nhẹ nhàng nâng cằm lên, hiện tại hắn nên làm thế nào đây? Từ từ mà tính hay là đánh nhanh thắng nhanh? Hình như nàng rất khổ não, là hắn quấn quýt nàng quá khiến nàng mệt mỏi sao?
"Đã như vậy, nếu tiếp tục nữa thì có vẻ bổn vương quấn lấy ngươi, Yên, trong lòng ngươi cái gì mới là quan trọng nhất? Nhưng hôm nay ta biết rồi, ít nhất không phải ta!" Mộ Cảnh Nam nhỏ giọng nói, đáy mắt thoáng một tia chán nản, sau đó xoay người rời đi.
Nghe tiếng bước chân phía sau ngày càng xa dần, hắn đi chưa? Đi cũng tốt, việc nàng làm quá nguy hiểm, không nên để hắn dính vào, làm người xa lạ như thế cũng tốt. Ít nhất nàng không muốn trong khoảng thời gian cuối cùng này thiếu nợ người khác.
Bình phục tâm tình, hít sâu một hơi, Vân Yên bước tới góc tường, nghe đối thoại bên kia.
Trong phòng, sắc mặt Cao Khải không dễ nhìn, hắn trầm mặc nhìn ly trà trên bàn, nửa ngày cũng không nói chuyện.
Đối diện, sắc mặt Dương Ngạo cũng không đẹp đẽ gì, vẻ mặt nghiêm túc, hắn không đồng ý sao? Vậy là, hắn muốn qua cầu rút ván sao? Nếu thật sự như thế thì cũng đừng trách hắn bất nghĩa.
Trầm mặc một lúc lâu, Cao Khải mở miệng nói: "Ta cùng Dương tướng quân cũng coi như cùng trải qua sinh tử, chuyện này mặc dù khó làm nhưng ta nhất định sẽ nghĩ ra sách lược vẹn toàn."
"Vậy thì đa tạ Cao đại nhân. Chúng ta là người ngồi trên cùng một thuyền, lời này mặc dù không dễ nghe nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở Cao đại nhân." Dương Ngạo trầm giọng nói.
Nghe vậy, trong mắt Cao Khải hiện lên một tia sát ý, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, hắn ngẩng đầu lên nhìn Dương Ngạo, cười nói: "Dương tướng quân quá lo lắng rồi, chuyện này cứ để ta lo. Có điều, hiện tại trong kinh thành có rất nhiều nạn dân, bên Hoàng thượng cũng tạo không ít áp lực cho ta, hơn nữa gần đây cũng không thiếu nạn dân tới gây sự, ta nghĩ, chuyện này còn phiền toái Dương tướng quân một chút rồi."
Dương Ngạo gật đầu, trên gương mặt cương nghị thoáng hiện vẻ nặng nề, hắn cau mày nói: "Sớm biết như vậy, lúc đầu ở biên cương ta nên trừ khử luôn mấy nạn dân này, thì hiện tại kinh thành cũng không nhiều nạn dân như vậy."
"Dương tướng quân, cho nên có đôi khi chúng ta làm việc phải nhổ cỏ tận gốc, nếu không gió xuân thổi qua lại hồi sinh..." Cao Khải lạnh mặt nói.
Dương Ngạo thở dài gật đầu, hôm nay hắn là chuột chạy qua đường, người người truy bắt, tình cảnh như vậy thật khiến hắn uất ức, nhưng có thể trách ai, một bước sai, từng bước sai. Nếu không phải vì chuyện năm đó, làm sao hắn phải chịu bị người ta quản chế, làm sao đến nỗi bị truy nã toàn quốc như bây giờ?!
Nhìn vẻ mặt của Dương Ngạo, trong mắt Cao Khải hiện lên một tia âm lãnh, hắn lạnh lùng nói: "Năm đó ngươi tố cáo Định quốc công Lý Trung tư thông với địch phản quốc khiến Hoàng thượng giết cả nhà Lý Trung! Hôm nay sẽ không phải là sinh lòng áy náy đi!"
Bên kia tường, Vân Yên biến sắc, khóe miệng nàng khẽ nhếch, cau mày, rốt cuộc cũng nói tới điểm mấu chốt sao? Cuối cùng bọn họ đã thoải mái thừa nhận tội lỗi năm đó, đáng thương cả nhà ông ngoại.
Nghe lời này, Dương Ngạo kinh ngạc nhìn Cao Khải, đối diện với vẻ mặt quan sát của CK, hắn không vui, vội vã nói: "Cao đại nhân sao lại nói ra lời ấy, chuyện năm đó ta cũng không hối hận, tất cả đều là Lý Trung xứng đáng, hắn phụ ta trước, tất cả là do hắn gieo gió gặt bão!" Nói tới đây, vẻ mặt hắn kích động, không có chút hối hận nào.
Nghe vậy, sắc mặt Cao Khải âm tình bất định, thật lâu sau hắn cười ha ha, nói: "Có những lời này của Dương tướng quân ta cũng yên tâm, chuyện của Lý Trung, trong lòng ta và ngươi đều biết rõ, nếu chuyện này bị tra lại, đến lúc đó đừng nói ngươi mà cả tộc Dương thị cũng sẽ bị triều đình đuổi giết. Hiện tại ta còn có thể bảo toàn Dương gia chỉ vì ngươi còn chưa quy án. Cho nên, ngươi tốt nhất nên rõ điểm này." Nói đến phần sau, sắc mặt hắn càng âm lãnh, giọng điệu cũng có ý uy hiếp.
Dương Ngạo đứng lên, trầm giọng nói: "Cao đại nhân cứ yên tâm đi, ta và Lý Trung có thù không đội trời chung, Còn nữa, Cao đại nhân đừng quên chuyện đã đáp ứng ta, ta muốn Vân Mặc Thành thân bại danh liệt, sống không bằng chết!"
Nghe vậy, Cao Khải cũng yên lòng, hắn cười nhạt nói: "Như vậy rất tốt, Dương tướng quân mau ngồi xuống đi. Chuyện đã đồng ý với ngươi thì sẽ không quên, ta cùng Vân Mặc Thành là tử địch, tuyệt đối sẽ không để hắn tiếp tục làm càn dưới mắt ta. Sớm muộn gì ta cũng sẽ nắm được nhược điểm của hắn, một ngày nào đó, kết quả của hắn cũng sẽ giống như Lý Trung." Nói xong, trong mắt hắn hiện lên tia âm tàn (âm độc + tàn nhẫn).
Bên kia tường, sắc mặt Vân Yên lạnh lẽo, hắn và ông ngoại có thù không đội trời chung? Ông ngoại lương thiện như vậy sao có thể có thù oán với hắn, hừ, chuyện này rõ ràng là bọn họ lấy cớ cho hành động bất nhân bất nghĩa của mình thôi. Có điều, Dương Ngạo cùng Vân Mặc Thành có thù hận gì đây?
Vân Yên đứng trong phòng nghe đối thoại bên kia, cũng không sai biệt gì Dương Ngạo sắp rời khỏi, nàng đi tới cửa nhìn sang phòng bên cạnh, những thị vệ kia vẫn đứng đó. Hiện tại nàng nên chờ bọn họ rời đi trước, Dương Ngạo, hắn cho là hắn có thể trốn được sao? Làm sao nàng có thể để hắn có cơ hội tổn thương những người vô tội kia, lần này nàng muốn tặng một đại lễ cho Hoàng thượng.
Không lâu sau, phòng bên cạnh có một bóng người đi ra, Vân Yên ghé vào khe cửa nhìn người nọ, là Cao Khải, vậy là Dương Ngạo sẽ ra sau, có điều, như vậy cũng tốt, đỡ được nhiều trở ngại.
Cao Khải vừa đi, những hộ vệ kia cũng đi theo, Vân Yên núp ở cửa lắng tai nghe động tĩnh phòng bên cạnh, lúc trước nàng đã quan sát bốn phía, Hàm Tiếu Các này hai bên đều là kiến trúc cao tầng, mặt sau cũng giống như mặt trước, đều là đường cái. Cho nên, Dương Ngạo chỉ có thể ra ngoài bằng cửa chính.
Qua khoảng thời gian một ly trà, sát vách rốt cuộc có động tĩnh.
Nghe tiếng bước chân, Vân Yên không khỏi thò đầu ra xem, vừa đúng lúc Dương Ngạo ra cửa, thấy hắn nhìn xung quanh, Vân Yên vội vàng rụt đầu vào, cũng may kịp thời nên không bị hắn phát hiện.
Dương Ngạo quan sát xung quanh, không biết vì sao vừa rồi hắn cảm thấy có người núp trong tối theo dõi hắn, nhưng khi hắn nhìn lại thì không thấy ai, hơn nữa Lục vương gia kia đã sớm rời đi rồi, lầu hai này cũng đã được Cao Khải bao hết, sao có thể có người? Là hắn suy nghĩ nhiều thôi.
Yên tâm thả lỏng cảnh giác, Dương Ngạo đội nón cỏ lên, đi thẳng xuống cầu thang.
Nghe âm thanh, Vân Yên vội vàng đuổi theo, nàng nằm trên đầu cầu thang nhìn về phía Dương Ngạo, ở cửa, tiểu nhị đang cản đường hắn.
"Vị khách quan này, ngài đã thanh toán tiền trà chưa?" Tiểu nhị khom người nói.
Dương Ngạo nhướng mày, hắn cúi đầu thấp xuống không để cho người khác thấy dung mạo của hắn, nhỏ giọng nói: "Ta là khách của Cao đại nhân, tiền trà Cao đại nhân đã thanh toán."
"Ngài là khách của Cao đại nhân? Cái này, sao lúc trước ta chưa từng gặp ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn quỵt tiền nên cố ý tên Cao đại nhân? Hôm nay ở kinh thành hạng người gì cũng có, mọi việc đều phải có chứng cứ mới tốt." Vẻ mặt tiểu nhị tràn đầy hoài nghi nhìn Dương Ngạo, giống như nhìn một kẻ lang thang hết ăn lại uống.
Thấy Dương Ngạo bị chặn lại, khóe miệng Vân Yên khẽ nhếch lên, lần này tiểu nhị đúng là giúp nàng rồi, như vậy vở kịch này cũng diễn làm hơn.
"Sẽ không thật sự là tên lừa gạt đi."
"Cao đại nhân là Quốc cựu gia làm sao có thể quen một người tầm thường như thế?"
"Đúng vậy, đúng vậy..."
. . .
Nghe thanh âm nghị luận, sắc mặt Dương Ngạo càng thêm khó coi, hắn nhỏ giọng nói: "Cút sang một bên." Nói xong, chuẩn bị đi ra cửa.
Tiểu nhị làm sao chịu để yên, hắn trực tiếp chặn cửa, lớn tiếng nói: "Ta nói vị khách quan kia, ngài còn chưa trả tiền trà đâu, các vị khách quan tới đây phân xử thử, làm gì có chuyện uống trà không trả tiền mà còn ngang ngạnh như vậy..."
Người xung quanh ngày càng nghị luận ầm ĩ, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Dương Ngạo, giờ phút này Dương Ngạo có khổ mà không nói được, hôm nay hắn cũng không thể để lộ thân phận, xem ra chỉ còn cách xông ra.
"Nếu không tránh đường đừng trách ta không khách khí." Dương Ngạo dùng đôi mắt âm lãnh nhìn về phía tiểu nhị kia, hắn là người rong ruổi sa trường, nhìn quen sống chết, ánh mắt càng giống như lưỡi dao sắc bén giết người không thấy máu.
Tiểu nhị bị hắn nhìn như vậy, sắc mặt khó coi, nhưng nghĩ đến lời người nọ giao phó, hắn lấy hết dũng khí nói: "Chúng ta là đang tranh luận, ngươi đuối lý trước, dưới chân thiên tử phải nói vương pháp."
Nghe vậy, Dương Ngạo cũng không nhịn được nữa, trực tiếp tiến lên, tiểu nhị nhìn bộ dáng hung thần ác sát của hắn, run giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Nhưng mà vừa dứt lời, Dương Ngạo đã đá một cước khiến tiểu nhị bay ra ngoài cửa.
Những người xung quanh thấy tình cảnh này, lớn tiếng nói: "Nơi này còn có vương pháp sao? Báo quan, phải báo quan."
"Không phải ở đây có một vài đại nhân làm quan trong triều sao? Để bọn họ ra mặt phân xử thử xem."
"Nhanh đi mời, nhanh đi mời..." Lúc này đã có người mời quan viên đi tới.
Thấy đã lớn chuyện, Dương Ngạo nhấc chân chuẩn bị đi, đúng lúc này đột nhiên có một thanh âm của nữ tử truyền đến: "Dương Ngạo thúc thúc, đây không phải là Dương Ngạo thúc thúc sao?"
Một nữ tử từ trong đám người đi ra, vẻ mặt nàng kích động nhìn Dương Ngạo quần áo cũ rách.
Nghe thanh âm này, Dương Ngạo vô thức quay đầu lại, khi nhìn thấy nàng kia, trong mắt hắn thoáng qua tia kinh ngạc, làm sao có thể, là nàng sao? Không đúng, không phải nàng đã chết rồi sao? Làm sao có thể còn ở chỗ này.
"Dương Ngạo thúc thúc, ngươi không biết ta sao? Ta là Yên Nhi a." Vân Yên tiến lên phía trước kéo cánh tay Dương Ngạo, run giọng nói, "Lúc nhỏ ta đã gặp qua thúc thúc rồi, không ngờ hôm nay có thể gặp ngài ở kinh thành."
Dương Ngạo sững sờ, Yên Nhi? Đó không phải là con gái của nàng sao? Không ngờ dáng dấp lại giống nàng như thế, nếu không có vết bớt trên mặt, hắn thật sự cho rằng nàng sống lại. Nhưng bây giờ không phải lúc cho hắn chần chờ, hắn không thể thừa nhận thân phận của mình.
"Cô nương, ngươi nhận lầm người, ta không phải!" Nói xong, hắn trực tiếp hất tay Vân Yên ra.
Đến giờ phút này rồi Vân Yên sao có thể buông hắn ra được, nàng nắm tay hắn thật chặt, lớn tiếng nói: "Không, ta sẽ không nhận lầm, Dương Ngạo thúc thúc, lúc trước ngươi rất thích Yên Nhi, vì sao bây giờ lại không để ý đến ta nữa. Mấy ngày nay khắp nơi trong kinh thành đều truyền miệng nói xấu ngài nhưng Yên Nhi căn bản không tin lời bọn họ nói. Ngài chính trực thiện lương như vậy làm sao có thể tham ô tai ngân (ngân lượng cứu trợ thiên tai),không thể nào."
"Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì!" Dương Ngạo quát lớn một tiếng.
Vân Yên vừa dứt lời, người xung quanh lại quan sát kĩ người mặc áo gai vải thô đội nón cỏ này, muốn nhìn rõ dung mạo của hắn. Dương Ngạo sao có thể để người khác phát hiện, hắn kéo nón cỏ xuống thấp hơn, nắm lấy tay Vân Yên, dùng sức kéo: "Cô nương, mau buông tay."
"Sẽ không phải thật sự là Dương Ngạo đi..."
"Sao có thể, hiện tại cả nước đang truy nã hắn, nếu ta là hắn tuyệt đối sẽ không trở về kinh thành."
"Nói cũng đúng, nhưng vị cô nương này rốt cuộc là ai a, làm sao nàng biết Dương Ngạo?"
. . .
Thời điểm đám người đang còn nghị luận ầm ĩ, một thanh âm uy nghiêm đột nhiên truyền đến: "Người phương nào ở chỗ này ồn ào, có người vừa mới nói Dương Ngạo ở đây sao? Ai nói?"
Vân Yên nắm cánh tay Dương Ngạo thật chặt, nhìn người tới, đó không phải là phủ doãn kinh thành Lý Hành Nhân ư, nàng lớn tiếng nói: "Ở chỗ này, Dương Ngạo thúc thúc của ta ở đây."
"Mau buông ra!" Giờ phút này Dương Ngạo đã nổi trận lôi đình, nhưng Vân Yên vẫn không chịu thả tay hắn ra.
Lý Hành Nhân đi tới, hắn vuốt râu, liếc nhìn Vân Yên, nói: "Chính là ngươi nói sao? Ặc, đây không phải là Tam tiểu thư nhà Vân thừa tướng sao?" Hắn kinh ngạc nhìn Vân Yên, lúc trước đi chúc thọ hắn cũng có mặt, lúc đó hắn đã được nghe một khúc đàn kinh thế của Vân gia Tam tiểu thư cho nên có ấn tượng sâu với nàng. Nói xong, hắn nhìn nam tử bên cạnh nàng, cau mày nói: "Ngươi chính là Dương Ngạo mà Vân Tam tiểu thư nói sao? Được, lấy nón cỏ của ngươi xuống."
"Đại nhân, Dương Ngạo thúc thúc oan uổng, các ngươi nhất định phải rửa sạch oan khuất cho hắn a." Vân Yên lên tiếng cầu khẩn.
"Vân Tam tiểu thư, Dương Ngạo có oan uổng hay không cũng không phải do bổn quan định đoạt, trước hết cứ để bổn quan nhìn xem hắn có phải là Dương Ngạo hay không rồi nói." Dứt lời, Lý Hành Nhân tiến lên mấy bước nhìn Dương Ngạo, đầu hắn khẽ cúi thấp xuống nhưng Dương Ngạo lại nghiêng người đi không để cho hắn thấy mặt mình.
Lý Hành Nhân có chút không kiên nhẫn, nói với Dương Ngạo: "Bổn quan kêu ngươi lấy cái nón cỏ xuống, ngươi còn không làm, ta sẽ phái người thay ngươi lấy."
Nghe vậy, Dương Ngạo vẫn đứng tại chỗ bất động, dù thế nào hắn cũng không ngờ chỗ Cao Khải an bài vẫn sẽ xảy ra chuyện như thế, nhìn vẻ mặt vô tội của cô gái bên cạnh, nàng cố ý sao? Nhưng khi nhìn gương mặt quen thuộc kia, nếu là nàng... nàng tuyệt đối sẽ không đối với hắn như vậy, nhớ tới nàng, tinh thần hắn không khỏi có chút hoảng hốt.
Đúng lúc này, Dương Ngạo chỉ cảm thấy đỉnh đầu trống trải, nón cỏ của hắn bị người ta lấy xuống rồi.
Vân Yên cầm nón cỏ trong tay, nàng nhìn về phía Lý Hành Nhân nói: "Lý đại nhân, ngươi xem đi, đây chính là Dương Ngạo thúc thúc, không sai được." Nói xong, trong mắt nàng thoáng qua tia quỷ quyệt.
Nhìn nam tử đứng bên cạnh Vân Yên, nhìn khuôn mặt cương nghị quen thuộc kia, Lý Hành Nhân vô thức lui về sau mấy bước, hắn giơ tay lên chỉ vào Dương Ngạo, run giọng nói: "Người tới, người tới, bắt Dương Ngạo lại cho bổn quan."
Thấy thân phận đã bại lộ, Dương Ngạo không kịp nghĩ nhiều nữa, nếu như thật sự bị bắt hắn chỉ có con đường chết, lúc này hắn chợt ra tay đẩy Vân Yên sang một bên, bởi vì quá nhiều người, hơn nữa còn có không ít người hoảng hốt chạy thục mạng, Vân Yên mất thăng bằng, thân thể ngã về hướng cửa, vốn cho rằng mình sẽ té xuống đất nhưng nàng lại cảm thấy có một lực đạo sau lưng truyền đến, nhưng cũng không cứng rắn.
"Ngươi không sao chứ?" Một thanh âm quen thuộc vang lên, Vân Yên khẽ ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú, sao hắn lại ở đây?
Khi thấy rõ bộ dáng người bên cạnh, vẻ mặt Mộ Thanh Viễn nghi hoặc, kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi lại ở đây?"
Vân Yên phục hồi tinh thần, nàng vội vã đứng lên, hành lễ với Mộ Thanh Viễn, nói: "Đa tạ Tứ vương gia, dân nữ nghe nói trà ở Hàm Tiếu Các ngon hơn những nơi khác, cho nên hôm nay đến uống thử. Chẳng qua ta mới vừa nhìn thấy Dương Ngạo thúc thúc, ngươi xem, ở bên đó." Nói xong, nàng chỉ qua hướng Dương Ngạo. Giờ phút này Dương Ngạo đang đánh nhau với đám thị vệ.
Vừa nghe được tên Dương Ngạo, sắc mặt Mộ Thanh Viễn đại biến, hắn nhìn theo hướng Vân Yên chỉ, đôi mắt trợn to, hắn lớn tiếng nói: "Người tới, bắt Dương Ngạo lại cho ta!"
Hắn vừa dứt lời, một đoàn quan binh từ bên ngoài xông vào, trực tiếp chặn ở cửa.
Thấy Mộ Thanh Viễn tới, mặt Dương Ngạo xám như tro tàn, hắn hiển nhiên cũng tới chỗ này, Dương Ngạo đá văng người bên cạnh, lớn tiếng nói với Mộ Thanh Viễn: "Tứ điện hạ, ngươi thật sự muốn bắt ta sao?"
Khuôn mặt tuấn dật của Mộ Thanh Viễn tràn đầy sương lạnh, chính là người này ăn hối lộ, tổn hại mạng sống của những nạn dân kia, nếu hôm nay bắt được hắn, phụ hoàng nhất định sẽ đánh giá cao hắn, từ đó, ngôi vị thái tử này hắn nắm chắc rồi.
"Dương tướng quân, có một số chuyện, ngươi nên giải thích với triều đình một chút. Người tới, bắt Dương Ngạo lại!"
Tiêu Tịnh sau lưng Mộ Thanh Viễn cũng xông lên, hắn rút kiếm trực tiếp công kích, Dương Ngạo thấy thế vội vàng đánh trả, trong lòng hắn hơi trầm xuống, Tứ điện hạ làm việc chưa bao giờ cùng đường với Cao Khải, hắn không thể nắm chắc, hiện tại chỉ có thể trốn đi, nhưng hắn không biết hôm nay cả Hàm Tiếu Các đã bị bao vây một con ruồi không lọt rồi.
"Yên, ngươi lui ra sau lưng ta." Mộ Thanh Viễn nhìn Vân Yên bên cạnh, thương yêu nói, nơi này hỗn loạn như thế, hắn lo lắng những người đó sẽ thương tổn nàng.
Vân Yên thu hồi ánh mắt, nhìn qua Mộ Thanh Viễn, mỉm cười nói: "Đa tạ Tứ vương gia quan tâm, ta không sao, Vương gia cũng phải cẩn thận mới được." Nói xong, nàng nhìn về phía Dương Ngạo, ánh mắt có chút ưu thương, "Dương Ngạo thúc thúc nhất định là bị oan uổng, lúc nhỏ hắn đối với ta rất tốt."
"Chuyện này ngươi không cần quan tâm, hắn phạm tội lớn, đến lúc đó Hoàng thượng sẽ tự định đoạt." Mộ Thanh Viễn nói, bất quá trong lòng hắn cũng có chút an ủi, nàng có quan tâm hắn.
Vân Yên gật đầu một cái, không nói gì nữa, lui ra sau lưng Mộ Thanh Viễn, ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả. Mộ Thanh Viễn đến thật kịp thời, đây chính là đòn cảnh cáo cho Cao Khải a, bị cháu ruột mình vạch trần, đến lúc đó xem hắn giải thích thế nào.
Cả Hàm Tiếu Các rối thành một nùi, rất nhiều quan khách trốn trong góc tường, còn lại đều là quan binh vây quanh Dương Ngạo tiến hành xa luân chiến (chiến thuật trong binh pháp Tôn Tử, triển khai những đội quân nhỏ để vây đánh quân địch từ nhiều phía khiến kẻ địch không ứng phó kịp).
Dương Ngạo vừa đá bay một tên, lập tức có tên khác nhào đến, sau một trận xa luân chiến, Dương Ngạo rốt cuộc không chịu nổi nữa, đúng lúc này Tiêu Tịnh đột nhiên tiến lên đá một cước vào người Dương Ngạo, Dương Ngạo bay ra ngoài, quan binh tràn lên chĩa đao kiếm vào cổ hắn.
Tiêu Tịnh áp Dương Ngạo tới đây, Mộ Thanh Viễn nhìn Dương Ngạo, lạnh lùng nói: "Áp giải hắn về Thiên lao, chờ Hoàng thượng xử lý."
Dương Ngạo liếc mắt nhìn Mộ Thanh Viễn, trầm giọng nói: "Tứ vương gia, ngươi sẽ phải hối hận!"
"Hối hận? Vì sao bổn vương phải hối hận, bổn vương còn phải cảm kích ngươi đây, người tới, giải đi!" Mộ Thanh Viễn khẽ phất tay, lớn tiếng nói.
Tiêu Tịnh tuân lệnh, trực tiếp giải Dương Ngạo đi, sau đó Hàm Tiếu Các cũng bình thường trở lại.
Nhìn bóng lưng Dương Ngạo bị giải đi, trong lòng Vân Yên cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyện này rốt cuộc cũng có tiến triển, giao cho Hoàng thượng xử trí thật có lợi cho nàng, nàng muốn mượn tay Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng tự tay rửa sạch oan khuất cho ông ngoại.
Nhưng mà, Vân Yên liếc nhìn Mộ Thanh Viễn bên cạnh, nàng cũng không cho người mời hắn tới đây, rốt cuộc là ai dẫn hắn tới, còn có tiểu nhị kia, tất cả thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]