Chương trước
Chương sau
Nghe Bích Thủy nói vậy, Vân Yên cắn răng, quả đúng như lời Mộ Cảnh Nam đã nói, nhưng không ngờ lời đồn trên phố đã tệ tới mức này, lời này mà truyền đến tai Mộ Thanh Viễn không biết hắn sẽ nghĩ thế nào, những chuyện lúc trước nàng làm chẳng phải sẽ phí công vô ích sao?
"Tiểu thư, ngài không nên tức giận, ta đã bảo Thu Diên đi thăm dò, tuyệt đối sẽ không để những người tung tin vịt kia được như ý muốn." Bích Thủy giận dữ nói.
Tức giận? Tức giận có ích gì? Vân Yên đi tới ngồi trên giường êm.
Hôm qua người biết bọn họ rơi nhai không nhiều lắm, là ai sẽ nói ra đây? Đại ca tất nhiên không nói, là Liễu Cao Hoán? Không, Liễu Cao Hoán tới chung với Mộ Thanh Viễn, hắn hẳn là không có lá gan đó, cũng không dám mạo hiểm như vậy, dù sao hôm qua hắn có mặt tại hiện trường. Vậy còn dư lại cũng chỉ có Mộ Cảnh Nam, trước giờ hắn hành sự không theo lẽ thường, nếu là hắn cũng không có gì lạ.
"Tiểu thư, ngài đang suy nghĩ gì?" Nhìn Vân Yên trầm mặc, Bích Thủy nhịn không được hỏi.
Vân Yên khẽ lắc đầu, thở dài nói: "Ta đang suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào?" Nên làm sao để khiến Mộ Thanh Viễn tin nàng trong sạch.
"Dù sao Lãnh Tuyết đã đến kinh thành rồi, nếu có ai dám nói lung tung, ta kêu Lãnh Tuyết lột da hắn." Bích Thủy tức giận nói.
Tất cả mọi người ở kinh thành đều biết, chẳng lẽ giết sạch, hơn nữa chuyện này rõ ràng là có người cố ý, lời đồn đãi như vậy, qua thời gian dài sẽ tự sụp đổ thôi.
"Giúp ta thay quần áo đi, ta muốn ra ngoài một chuyến." Vân Yên nhìn Bích Thủy, đột nhiên nói, mấu chốt chuyện này là chỗ Mộ Thanh Viễn, người khác có nói gì cũng không tính.
Vừa ra khỏi Biện Hiên Các, Vân Yên dừng lại, bóng đen trước mắt lén lút, hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như đang trốn người nào, trong tay hắn còn cầm một cái bao không biết để làm gì?
"Tiểu thư, người kia không phải Kiều Tam sao?" Bích Thủy nói.
Nghe vậy, Vân Yên có chút kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: "Kiều Tam là ai? Ngươi biết?"
"Chính là người cùng làm ăn với Liễu Tịnh Lâm a, lúc trước đến Linh Lung Các, Thu Diên có cho ta xem qua." Bích Thủy đáp.
Nhìn Kiều Tam ôm một đống đồ trong lòng, đồng bọn hợp tác của Liễu Tịnh Lâm, mà việc làm ăn lại thua lỗ, vậy bây giờ... Nghĩ tới đây, Vân Yên nở nụ cười.
"Trước mặt là ai vậy?" Vân Yên đột nhiên nói.
Nghe thanh âm, Kiều Tam sững sờ nhìn trái nhìn phải, đúng lúc thấy hai nữ tử, hắn dùng ngón tay chỉ vào mình, nói: "Ngươi nói ta? Ta chỉ đến Tướng phủ làm chút chuyện thôi, cái gì cũng không cầm." Nói xong, hắn khoát tay lia lịa.
Thật sự không cầm gì? Vậy cái bao lớn trong lòng hắn là cái gì? Đúng là giấu đầu lòi đuôi. Vân Yên nín cười đi tới hướng Kiều Tam.
"Tại sao bản tiểu thư chưa từng gặp ngươi." Vân Yên nghi ngờ nói.
Kiều Tam nhìn kĩ cô gái trước mắt, thấy cái bớt trên mặt nàng, lại nghe nàng tự xưng tiểu thư, cũng biết thân phận nàng. Nhưng sáng nay không phải có lời đồn đãi sao? Nhìn bộ dạng Tam tiểu thư này đúng là không giống như có khả năng hấp dẫn Lục vương gia, có điều nhìn ánh mắt nàng ta mơ hồ có cảm giác không rét mà run.
"Tiểu nhân là Kiều Tam, cũng không thường tới Tướng phủ, Tam tiểu thư không thấy cũng là bình thường." Kiều Tam vội vàng nói.
Vân Yên cười nhạt liếc nhìn cái bao trong ngực hắn, nói: "Vậy ngươi nói cho ta biết cái bao trong lòng ngươi chứa cái gì? Mấy ngày gần đây nghe hạ nhân nói trong phủ bị mất mấy thứ, bây giờ thấy ngươi cầm đồ khả nghi như thế, dĩ nhiên ta muốn kiểm tra một chút."
"Tam tiểu thư hoài nghi tiểu nhân trộm gì đó của Tướng phủ sao? Tuyệt đối, tuyệt đối không thể nào!" Kiều Tam vội vàng giải thích.
Bích Thủy bên cạnh cười lạnh: "Tiểu thư của chúng ta có nói là ngươi sao? Chỉ nói kiểm tra một chút thôi, ngươi đây là không đánh đã khai sao?"
"Này..." Nghe vậy, Kiều Tam rối rắm nhìn Vân Yên, ha ha nói: "Tam tiểu thư không cần nhìn đâu, đây chẳng qua là mấy thứ linh tinh, nhìn chỉ sợ bẩn mắt ngài."
Vân Yên khẽ lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Ta cũng chỉ vì hoàn thành trách nhiệm với Tướng phủ thôi, nếu cha ta phát hiện đồ trong Tướng phủ bị mất sẽ hỏi tội ta. Ta cũng không nói nhất định là ngươi trộm, chỉ kiểm tra mà thôi, ngươi sợ cái gì chứ?"
"Chuyện này..." Nhìn cái bao trong lòng, Kiều Tam vẫn không thể hạ quyết tâm.
Bích Thủy thấy hắn rối rắm, chuẩn bị xông lên cướp lại bị Kiều Tam nhanh chân trốn được.
"Này, đưa ta..." Bích Thủy quát lên.
Sao Kiều Tam chịu vâng theo, ẩn núp chung quanh, Bích Thủy nhìn hắn, cười lạnh nói: "Nếu không phải, ngươi sợ cái gì?"
"Ta..." Kiều Tam nghẹn không biết trả lời thế nào.
Đúng lúc này, một thanh âm truyền đến: "Ta đang thắc mắc sao bên này náo nhiệt thế, thì ra là Tam muội ở đây à? Có điều trong Tướng phủ này sao náo nhiệt bằng bên ngoài? Tam muội trở thành chủ đề bàn tán của kinh thành nữa à, xem ra tối qua ngươi đúng là ngốc ở ngoài a." Một cô gái mặc y phục màu hồng xuất hiện, vẻ mặt chế nhạo nhìn Vân Yên.
Nghe vậy, Vân Yên cười nhạt: "Không ngờ hôm nay tỷ tỷ cũng ở trong phủ, ta còn tưởng rằng tỷ tỷ sẽ ra ngoài tám chuyện với những người đàn bà chanh chua phố phường a!"
Dám chửi nàng là người đàn bà chanh chua sao? Vân Nguyệt hỏa khí dâng trào, nàng nhìn Kiều Tam bên cạnh, nói: "Nô tài chết bầm, giao cho ngươi làm chút chuyện cũng không xong, ở đây mè nheo cái gì, còn không mau cút đi!"
Kiều Tam nghe lời này như được đại xá, đang chuẩn bị đi.
Vân Yên nâng mắt, nói: "Khoan!"
Nghe được lời Vân Yên, thân thể Vân Nguyệt cùng Kiều Tam co rúm lại, hai người cùng nhìn về phía Vân Yên, Vân Nguyệt tức giận nói: "Ngươi muốn làm gì? Ta chỉ muốn gọi hắn làm chút chuyện mà thôi, ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao?"
Vân Yên khẽ lắc đầu, nhìn Vân Nguyệt, nói: "Dĩ nhiên là có thể, tỷ tỷ, ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì? Ta chỉ muốn nhắc nhở Kiều Tam, dây lưng quần hắn sắp tụt."
Thời điểm Vân Nguyệt cùng Kiều Tam nghe được câu này, thở phào nhẹ nhõm, Vân Nguyệt nhất thời kinh ngạc, nàng nhìn Kiều Tam, quả nhiên dây lưng quần hắn sắp rớt xuống, nàng lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Kiều Tam cũng thẹn thùng, túm lấy y phục chạy về phía trước, Bích Thủy nhìn bộ dáng hắn cười đến run rẩy cả người.
"Tỷ tỷ, nếu không còn việc gì, vậy ta đi trước." Nói xong, Vân Yên chuẩn bị rời đi.
Vân Nguyệt nhìn Vân Yên, lấy khăn tay ra che miệng, cười lạnh: "Bây giờ ngươi còn muốn làm gì? Ngươi cho rằng mình còn có thể làm gì? Chuyện gièm pha của ngươi và Lục vương gia đã truyền khắp kinh thành này, ngươi cho rằng Tứ vương gia còn coi trọng ngươi sao? Đúng là tiện nhân không biết xấu hổ!"
"Thật sao? Có lẽ Tứ vương gia sẽ tin tưởng ta vô điều kiện thì sao?" Vân Yên quay đầu nhìn Vân Nguyệt, trong con ngươi thoáng qua một tia quỷ quyệt.
Vân Nguyệt buông khăn lụa trong tay xuống, cười lạnh nói: "Vậy chúng ta cứ mỏi mắt trông chờ." Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Vân Nguyệt, Bích Thủy cười lạnh nói: "Nàng ta lúc nào cũng lớn lối như vậy, đúng rồi, tiểu thư, vừa rồi sao người lại để Kiều Tam đi? Rõ ràng có thể lấy được vật chứng a, hơn nữa đồ hắn cầm đi nhất định có liên quan đến Vân Nguyệt, rất có thể là Vân Nguyệt đưa cho hắn."
Vân Yên gật đầu, quay lại nhìn Bích Thủy, tán thưởng nói: "Nha đầu này càng ngày càng thông minh a. Không sai, đồ trong bao là Vân Nguyệt cho hắn, lúc đầu ta chỉ muốn thử dò xét Kiều Tam nên mới từng bước ép sát, hắn có lấy đồ của Tướng phủ hay không thì liên quan gì đến ta, nhưng nếu là ý của Vân Nguyệt, chuyện này không thể không liên quan tới Liễu Tịnh Lâm. Mà số bạc đó tám phần là dùng cho cửa hàng, cái cửa hàng đó là một cái động không đáy, ta muốn bọn họ bỏ tiền vào đó, càng nhiều thì càng có lợi cho việc ta đả kích Liễu Tịnh Lâm." Nói xong, nàng trực tiếp đi về phía trước.
Bích Thủy gật đầu một cái, lại lắc đầu, cuối cùng đành đi theo Vân Yên.
Lục vương phủ.
Lúc này, trong thư phòng, một nam tử áo đen lười biếng nằm trên giường êm uống trà. Cuối giường có một nam tử đang ngồi, hắn là Cô Viễn Thành ngày thường đi theo sau lưng hắn.
"Ta nói vương gia, lời đồn đãi về ngươi ngoài kia bay đầy trời, ngươi lại cứ trấn định như thường a." Cô Viễn Thành nhìn Mộ Cảnh Nam, cười nói.
Nghe vậy, Mộ Cảnh Nam để ly trà trong tay xuống, trên gương mặt tuấn dật hiện lên nụ cười tà mị: "Trong kinh thành này lời đồn đãi về bổn vương còn ít sao? Nhiều một cái cũng không sao, thiếu một cái cũng không ít, có điều đây là lần đầu tiên bổn vương thấy hài lòng như thế, bổn vương muốn nhìn một chút Yên Nhi phải thuyết phục Mộ Thanh Viễn thế nào, cuối cùng Mộ Thanh Viễn sẽ lựa chọn thế nào." Nói xong, sắc mặt hắn cũng trầm xuống.
Cô Viễn Thành lắc đầu nói: "Lời đồn đãi như vậy đối với một cô gái mà nói là rất đáng sợ, cũng không biết người nào muốn bại hoại danh tiếng Vân Yên."
"Vậy thì phải suy nghĩ xem nàng là uy hiếp lớn nhất đối với người nào." Mộ Cảnh Nam lạnh nhạt nói.
Cô Viễn Thành cười khúc khích nói: "Nói đến uy hiếp lớn nhất sợ là Lục vương gia này đi, ngươi là vương gia phong lưu phóng khoáng, nàng là sửu nữ tầm thường nhất kinh thành, ngươi cưới nàng hoàn toàn là bất đắc dĩ, chỉ sợ rất nhiều người nghĩ rằng chuyện này là ngươi truyền ra."
Mộ Cảnh Nam day day huyệt thái dương, lạnh nhạt nói: "Thật sao?"
"Nhưng mà lời đồn này đối với kế hoạch của chúng ta cũng có chỗ tốt, Vân Yên có thể thuyết phục Tứ vương gia tin nàng hay không, hiện tại phải nghĩ biện pháp khiến Mộ Thanh Viễn gặp nàng." Cô Viễn Thành cười nói, sau đó hắn nhìn sang Mộ Cảnh Nam, thấy hắn không tiếp lời, không khỏi nói: "Chẳng lẽ Lục vương gia của chúng ta động lòng với nàng sao?"
Mộ Cảnh Nam liếc Cô Viễn Thành một cái, sau đó nhìn ra cửa, trong mắt lóe lên tia phức tạp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.