Chương trước
Chương sau
"Nhị phu nhân lần này phạm sai lầm, sợ là rất khó đi ra."
"Đáng đời, ai bảo bình thường kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, động một chút là đánh chửi hạ nhân chúng ta."
"Đúng vậy, sợ là Tướng gia cũng không thể chịu được nàng."
...
Trong Biện Hiên Các, nghe những lời này, Vân Yên cười yếu ớt, Liễu Tịnh Lâm này ngày thường đúng là khiến người ta căm ghét, đã rơi vào hoàn cảnh này rồi còn bị nhiều người ác ngôn hãm hại, chỉ là trong thế gia trạch môn những nha hoàn, nữ nhân thích nhất là những thứ này thôi.
"Tiểu thư, sao Liễu Tịnh Lâm này lại bị giam? Sáng sớm ta đã nghe họ nói... không phải ngài làm cái gì chứ?" Bích Thủy vừa pha trà vừa nói.
Vân Yên nâng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm, lạnh nhạt nói: "Sao ngươi biết là ta làm?"
Suy nghĩ một chút, Bích Thủy cười nói: "Những người khác trong Tướng phủ này chỉ sợ không ai dám làm gì Liễu Tịnh Lâm, nếu không nàng cũng không phách lối nhiều năm như vậy, tiểu thư, ta nói đúng không?"
Khẽ mỉm cười, Vân Yên tán thưởng gật đầu: "Nha đầu này đúng là càng ngày càng thông minh."
Nghe vậy, Bích Thủy cười hì hì nói: "Đi theo tiểu thư, sao có thể không thông minh đây?" Nàng suy nghĩ một chút, khó hiểu nói: "Tiểu thư, lúc thọ yến sao ngài lại an bài Nhị tiểu thư biểu diễn vũ kĩ? Như vậy không phải để nàng nâng cao danh tiếng sao?"
"Danh tiếng? Ngươi thật sự cảm thấy đây là danh tiếng sao? Một tiểu thư thế gia đi theo một đám vũ cơ õng ẹo làm dáng, ngươi cảm thấy đây là chuyện đáng khen ngợi sao? Hơn nữa còn là một thứ nữ! Lại nói, ngươi cho rằng Vân Mặc Thành sẽ thích sao? Cái người sĩ diện hảo kia. Cuối cùng không phải ta đã biểu diễn cầm kĩ sao? Được Hoàng thượng khen ngợi dù sao cũng tốt hơn nàng. Có tài nghệ trấn áp quần hùng, vũ khúc của nàng cũng bị người ta ném ra sau ót rồi, ngươi nói vậy có khó chịu hay không." Vân Yên uống một ngụm trà, lạnh nhạt nói.
Bích Thủy gật đầu, thì thào: "Nói vậy tiểu thư đã đoán được trước Hoàng thượng sẽ bảo người đánh đàn?"
Vân Yên lắc đầu, nếu nàng có thể đoán trước mọi tình huống thì nàng đúng là bồ tát sống rồi, khi đó nàng chỉ nghĩ tự tiến cử với Hoàng thượng, thỉnh cầu biểu diễn trợ hứng, có điều mục tiêu ban đầu của nàng chỉ là hấp dẫn sự chú ý của Mộ Thanh Viễn thôi.
"Tiểu thư, ta có điều không hiểu, Liễu Tịnh Lâm không phải là nữ nhi Liễu gia sao? Theo tin tức Thu Diên tra được, Liễu gia cùng Vân gia cũng không hòa thuận như vẻ bề ngoài, chúng ta ở Tướng phủ một thời gian rồi cũng không thấy người bên Liễu gia đến Tướng phủ, hơn nữa hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, hình như Liễu gia cũng không có ý định lên tiếng." Bích Thủy suy nghĩ một chút, nghi ngờ nói.
Vân Yên gật đầu, hơi trầm ngâm, nói: "Nữ nhi gả đi như tát nước ra ngoài, huống chi Liễu Tịnh Lâm chỉ là một tiểu thiếp, Liễu gia nhất định sẽ không vì một tiểu thiếp mà giúp đỡ Tướng phủ. Nguyên nhân trong này ta cũng không rõ ràng lắm, ta chỉ biết, năm đó sau khi Vân Mặc Thành cưới mẹ ta không lâu, hắn cùng Liễu Tịnh Lâm đã ngầm qua lại với nhau, cuối cùng đón vào phủ làm thiếp. Ta nghĩ khi đó hai nhà Vân Liễu coi như không tệ. Sau này ta về nông thôn, trong bảy năm này ta cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, có khả năng nhất là vì lợi ích phân tranh." Liễu gia cấu kết với Cao gia, mà Cao gia lại đối đầu với Vân gia, chắc là vì thế mà trở nên quyết liệt.
Đột nhiên "bùm" một tiếng, cửa phòng bị mở ra, một bóng dáng hỏa tốc vọt vào. Trong lòng Bích Thủy giật mình nhìn sang, một thân ảnh màu hồng vọt tới.
"Vân Yên, tiện nhân này!" Vân Nguyệt nhanh chóng chạy tới trước giường nhìn chằm chằm Vân Yên, cắn răng nghiến lợi nói.
Nhìn người tới, Vân Yên buông ly trà xuống, khẽ cười nói: "Tỷ tỷ làm sao vậy, sao lại gấp gáp muốn gặp muội vậy? Có điều vì sao lần nào nói chuyện cũng không dễ nghe đây?"
"Muốn nói dễ nghe? Ngươi cũng xứng? Nói, rốt cuộc ngươi đã làm gì mẹ ta?" Vân Nguyệt tức giận nói, sáng nay vừa tỉnh dậy đã nghe nói mẹ bị cha nhốt vào phòng chứa củi, thường ngày cha đối với mẹ muốn gì được nấy, sao đột nhiên lại làm như vậy, nhất định là có người khích bác hay giở quỷ kế, suy nghĩ một chút, trong Tướng phủ này người có thù oán với mẹ con nàng cũng chỉ có Vân Yên.
Nhìn vẻ mặt oán giận của Vân Nguyệt, Vân Yên cười lạnh, với cái tính tình này mà muốn vào cung, còn muốn làm Tứ vương phi? Sợ là đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.
"Tỷ tỷ nói vậy là sai rồi, chuyện Nhị di nương bị nhốt vào phòng chứa củi hôm nay ta mới biết, chuyện này ta cũng rất đồng tình nhưng không biết làm gì mới giúp được ngươi." Vẻ mặt Vân Yên thành khẩn, cảm khái nói.
Vân Nguyệt nghi ngờ nhìn Vân Yên, hiển nhiên là không tin, nàng sẽ tốt bụng như thế? Quỷ mới tin, nhưng hiện tại nàng căn bản không có chứng cớ, nàng tức giận nói: "Vân Yên, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, chờ đó cho ta, ta sẽ vạch trần âm mưu của ngươi cho cha biết."
"Âm mưu? Tỷ tỷ đang nói gì vậy? Hôm qua ngươi ở trước mặt mọi người mong chờ ta mất mặt, chờ Tướng phủ hổ thẹn. Ngươi cảm thấy hôm nay ngươi nói chuyện này với cha, hắn sẽ tin ngươi sao? Có lẽ hắn còn nghĩ rằng những lời này đều do mẹ ngươi xúi giục đi, sợ rằng đến lúc đó tình cảnh của mẹ ngươi sẽ càng không tốt." Vân Yên cười nhạt nói, ánh mắt trầm tĩnh.
"Ngươi..." Vân Nguyệt giận dữ, nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn Vân Yên, đột nhiên xông tới lại bị Bích Thủy đẩy ra.
Bích Thủy cau mày tiến lên một bước, chống nạnh, lạnh giọng nói: "Dám càn rỡ trước mặt tiểu thư, không đái một bãi soi xem bản thân là cái đức hạnh gì, mẹ ngươi có ngày hôm nay cũng là gieo gió gặt bão, hừ, đừng cho là chúng ta sẽ sợ mẹ con các ngươi."
Nghe Bích Thủy nói thô tục như thế, Vân Yên không khỏi nâng trán, nha đầu này lại lộ rõ bản tính rồi, hào phóng không kiềm chế được, thế này Lãnh Tuyết phải làm sao a.
"Các ngươi... các ngươi chờ đó cho ta." Vân Nguyệt đứng vững thân thể, thấy cãi không lại, đánh cũng không lại, ngoan miệng nói cho mình thêm can đảm, vung ống tay áo, trực tiếp rời đi.
Nhìn Vân Nguyệt chạy trối chết, Bích Thủy nhổ một ngụm nước bọt: "Phi, dáng vẻ như vậy còn muốn cậy mạnh, hừ."
"Được rồi, nha đầu này, còn dáng vẻ một nữ tử sao? Về sau đừng dọa Lãnh Nguyệt chạy mất." Vân Yên buồn cười nhìn Bích Thủy, nói.
Nghe vậy, Bích Thủy buông tay chống nạnh xuống, quy củ đứng bên cạnh Vân Yên, hai gò má ửng hồng, nhỏ giọng nói thầm: "Dù sao hắn cũng không có ở đây, hơn nữa, ta chính là bộ dáng này, nếu hắn không thích, tìm người khác đi."
"Nếu hắn thực sự đi tìm người khác, vậy ngươi làm sao bây giờ?" Vân Yên ngẩng đầu nhìn Bích Thủy, cười nói.
Mặt Bích Thủy càng đỏ hơn, nàng gắt giọng: "Tiểu thư, người lại giễu cợt ta, hừ, không nói chuyện với người nữa." Nói xong, làm bộ chuẩn bị rời đi.
"Ta còn chuẩn bị nói chuyện của Lãnh Tuyết với những người khác, xem ra người ta cái gì cũng không muốn biết a, aiz, là ta tự mình đa tình." Vân Yên cảm thán.
Vừa nghe lời này, Bích Thủy lập tức xoay người lại, nàng ngồi lên giường, kéo tay Vân Yên, nói: "Tiểu thư tốt, người nói cho ta biết đi, đừng đùa ta nữa."
Nhìn thái độ Bích Thủy thay đổi 180 độ, Vân Yên cũng không tính trêu chọc nàng nữa, cười nói: "Lãnh Tuyết đã đến kinh thành, mấy ngày nữa sẽ tới gặp ngươi, ngươi a, cũng đừng dọa hắn chạy mất."
"Thật sao?" Bích Thủy mừng rỡ, vẻ mặt hưng phấn, nhưng dường như nghĩ tới điều gì, trên mặt nhất thời hiện lên tia mất mát, nàng nhỏ giọng nói: "Mỗi lần hắn ra ngoài đều đến gặp tiểu thư trước, mỗi lần đều là tiểu thư nói cho ta biết, ta đều không cảm thấy ta là gì của hắn."
"Cái nha đầu này nghĩ bậy bạ gì đó, còn có rất nhiều chuyện ngươi chưa biết, sau này ta sẽ nói cho ngươi." Vân Yên an ủi, Lãnh Tuyết quả thực là một người không biết cách biểu đạt tình cảm, khó trách người có tính cách sáng sủa như Bích Thủy cũng cảm thấy thất lạc.
Bích Thủy gật đầu, trên mặt dần khôi phục thần thái, nàng cười nói: "Tiểu thư không cần lo lắng cho ta, ta đã quen rồi, thật ra thì như vậy cũng tốt, ta có thể sống bên cạnh tiểu thư."
"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, từ lúc trở lại kinh thành chúng ta chưa ra ngoài đi dạo lần nào, hôm nay ra ngoài giải sầu đi, thời tiết tốt như vậy không nên lãng phí." Vân Yên nói sang chuyện khác.
"Tốt tốt, mỗi lần ta ra ngoài đều là từ Tướng phủ đến Linh Lung Các, còn chưa được tham quan kinh thành đâu, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội." Bích Thủy vỗ tay ủng hộ, bỏ qua chuyện vừa rồi còn lo lắng.
Vân Yên gật đầu đứng dậy, nhịn không được ho khan mấy tiếng.
"Tiểu thư, người không sao chứ?" Bích Thủy hoảng hồn nói.
Vân Yên khoát tay, nói: "Không sao, có thể là nhiễm phong hàn, đi thôi, hiện tại trời đang nắng đẹp." Nói xong, nàng bay thẳng ra ngoài.
Phía sau, Bích Thủy nhìn bóng lưng nàng, trong mắt có chút lo lắng, nàng xoa xoa khóe mắt cố gắng không để mình biểu hiện bi thương.
Bên bờ hồ Lãnh Nguyệt, một cô gái mặc y phục tím nhạt đứng đó, theo sau nàng là một cô gái mặc y phục xanh lá.
"Tiểu thư, vì sao phải tới đây? Nơi này gió lớn như vậy?" Bích Thủy hỏi. Mặc dù phong cảnh nơi này không tệ nhưng gió lớn, thân thể tiểu thư làm sao chịu được.
Nhìn mặt hồ Lãnh Nguyệt, Vân Yên lắc đầu, dù nhìn mặt hồ yên tĩnh nhưng bên trong không chừng đã sớm gợn sóng mãnh liệt rồi, thế cục trong triều ngày càng phức tạp, chuyện đã đồng ý với Dạ Mị, nàng sẽ làm được, hơn nữa Mộ Thanh Viễn là con trai của Cao Nguyệt Ly, nếu có thể ở bên cạnh kẻ địch cũng coi như biết người biết ta, có lợi cho việc lật đổ Cao gia, rửa sạch oan khuất cho ông ngoại.
Nhớ tới hôm qua đại ca đến gặp nàng, biểu tình mừng rỡ lúc nghe nàng nói muốn gặp Tứ vương gia, không ngờ cuối cùng lại phải dùng mỹ nhân kế với người mình ghét, có điều không biết thân thể này có thể chống đỡ được tới khi nào?
Thật ra thì những lời hôm qua tiểu thư nói với Vân Hoằng, Bích Thủy đều nghe được, thời điểm tiểu thư nói muốn đến hồ Lãnh Nguyệt, nàng cũng biết mục địch hôm nay tiểu thư ra ngoài, đương nhiên không phải đơn giản chỉ để giải sầu.
"Tiểu thư, ngươi cảm thấy Tứ vương gia sẽ đến không?" Bích Thủy suy nghĩ một chút nói.
Sẽ đến không? Khóe miệng Vân Yên giương lên, cười khẽ: "Yên tâm, hắn sẽ tới." Nhớ tới dáng vẻ mất mát của Mộ Thanh Viễn khi thấy nàng và Mộ Cảnh Nam thân mật, nghĩ đến ngày đó hắn rung động khi nghe nàng đàn, trong lòng hắn đã hối hận. Thứ không có được vĩnh viễn là tốt nhất, huống chi, hôm nay hắn cũng chỉ thuận đường mà đến.
Chẳng biết từ lúc nào sau lưng nàng xuất hiện một bóng người, hắn nhìn cô gái trước mắt, từng cơn gió thổi qua quanh quẩn sợi tóc của nàng, bay múa phiêu động. Nàng yên tĩnh nhu hòa đứng đó, giống như đóa u lan trong thâm sơn cùng cốc.
Tâm tình hắn vốn đang khó chịu vì chuyện điều tra vụ án, Vân Hoằng đột nhiên đề nghị hắn đến đây giải sầu, chuyện còn lại cứ để hắn giải quyết. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, không ngờ lại gặp nàng ở đây, hắn cảm thấy trái tim rộng mở sáng sủa lên.
Nghe tiếng bước chân phía sau, sắc mặt Vân Yên hơi trầm xuống, hắn đến rồi!
Bích Thủy nhìn người tới, hành lễ: "Bái kiến Tứ vương gia."
Lúc này, Vân Yên cũng phản ứng lại, nàng nhìn nam tử một thân cẩm bào vàng nhạt, trong lòng buồn cười, hắn thật thích mặc màu vàng a, nàng phúc thân: "Thần nữ bái kiến Tứ Vương gia."
Càng đến gần nàng hắn càng có cảm giác như sa chân vào vũng bùn, nàng tựa như một đóa u lan tản ra hương thơm mê người, chỉ khẽ ngửi sẽ nghiện.
"Tam tiểu thư miễn lễ." Mộ Thanh Viễn phục hồi tinh thần, nói, "Thật khéo, không ngờ hôm nay có thể gặp Tam tiểu thư ở đây."
Vân Yên nhẹ nhàng nâng mắt, lạnh nhạt nói: "Thường ngày sống trong phủ khó tránh khỏi có chút buồn bực, cho nên hôm nay mới ra ngoài một chút, thần nữ cũng không nghĩ tới sẽ gặp ngài ở đây." Nói xong, nhịn không được ho khan mấy tiếng.
Nghe nàng ho khan, Mộ Thanh Viễn hỏi: "Tam tiểu thư làm sao vậy?"
Vân Yên lắc đầu, cười nói: "Vương gia không cần lo lắng, chỉ nhiễm phong hàn thôi."
"Vậy bổn vương cùng ngươi qua bên kia ngồi đi." Dứt lời, hắn tiến lên đỡ Vân Yên qua đình nghỉ mát cách đó không xa.
Tiêu Tịnh sau lưng Mộ Thanh Viễn chuẩn bị đi theo, lại bị Bích Thủy ngăn cản.
"Ngươi theo qua làm gì?" Bích Thủy tức giận nhìn nam tử mặt mày thâm trầm này, nghĩ tới thái độ hắn hoành hành vô kị ngày đó khi họ mới vào thành, trong lòng nàng liền nổi giận.
Tiêu Tịnh còn lạnh lùng hơn nhìn Bích Thủy, nói: "Dĩ nhiên là bảo vệ an nguy Vương gia."
"Ngươi cảm thấy tiểu thư chúng ta có thể làm gì Vương gia ngươi sao? Hừ, bây giờ ngươi qua đó sợ vương gia ngươi hận không thể lột da ngươi mới đúng." Bích Thủy cười lạnh nói.
Tiêu Tịnh tức giận, chuẩn bị nói chuyện, nhưng hắn nhìn nét mặt Mộ Thanh Viễn, trầm ngâm một lát cũng không đi theo, có điều, ánh mắt Tam tiểu thư này sao lại có chút quen thuộc.
"Nhìn cái gì vậy, đi thôi." Bích Thủy nhìn Tiêu Tịnh, bất mãn nói.
Tiêu Tịnh cũng hừ lạnh một tiếng, rời đi.
Đến đình nghỉ mát, Vân Yên ngồi xuống, Mộ Thanh Viễn cũng đi qua một bên ngồi xuống, thấy sắc mặt Vân Yên tái nhợt, hắn nói: "Thân thể Tam tiểu thư hình như không khỏe, hay là bổn vương dẫn ngươi đi xem đại phu, thế nào?"
"Đa tạ ý tốt của vương gia, thân thể Vân Yên ti tiện, cái mạng này có hay không cũng có liên quan tới ai đâu." Nói tới đây, Vân Yên lại ho khan.
Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn nhướng mày, trầm giọng nói: "Sao Tam tiểu thư lại nói lời ủ rũ như vậy?"
Vân Yên cười khổ, ngẩng đầu nhìn Mộ Thanh Viễn, nói: "Tối qua, thời điểm thích khách muốn giết ta, sao không có ai muốn cứu ta? Là bởi vì ta là sửu nữ Vân gia sao?"
Mộ Thanh Viễn sững sờ, chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, nàng đang trách hắn không cứu nàng sao? Nghĩ vậy, trong lòng hắn vui mừng.
"Thật xin lỗi, hôm qua bổn vương phải bảo vệ phụ hoàng, không lo được cho ngươi, may là ngươi không có việc gì, nếu không bổn vương sẽ không cách nào tha thứ cho mình." Mộ Thanh Viễn lại gần, vuốt ve gương mặt nàng, dịu dàng nói, nhớ tới một màn ngày hôm đó, không hiểu sao trong lòng hắn run sợ.
Cảm thấy xúc cảm trên mặt, Vân Yên theo bản năng muốn lui về phía sau, nàng nắm chặt hai tay, cố nhịn xuống, trêи gương mặt tái nhợt có chút đau khổ: "Hôm qua ta vốn muốn cầu Hoàng thượng hủy bỏ hôn sự giữa ta và Lục vương gia, nhưng không ngờ lại có thích khách tới, ta..." Nói tới đây, Vân Yên nén lệ.
Từ hôn? Hôm qua nàng muốn từ hôn sao? Lúc nghe được tin này, Mộ Thanh Viễn chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng, cho đến nay, hắn cho rằng mình đã thua Lục đệ, nhưng nói vậy, hắn không thua!
"Tứ vương gia, ngài có thể giúp ta không? Từ đầu ta cũng không có tình cảm gì với Lục vương gia, tại sao phải là hắn đây? Ta cũng không muốn gả cho hắn." Dứt lời, Vân Yên lại ho khan lần nữa.
Vẻ mặt Mộ Thanh Viễn khó xử nhìn Vân Yên, nói: "Không phải ngươi cùng Lục đệ ở chung rất tốt sao?"
"Phẩm hạnh của Lục vương gia ngài rõ ràng nhất, Vân Yên chỉ mong người trong lòng chỉ có một mình ta, mà Lục vương gia phong lưu, Vân Yên không thể tiếp nhận, ngay cả ngài cũng cảm thấy ta là một đố phụ." Vân Yên ngẩng đầu lên, vẻ mặt thương tâm.
Nhìn bộ dáng Vân Yên đau khổ như vậy, tim hắn không khỏi thương xót, hắn an ủi: "Ngươi yên tâm, có bổn vương ở đây sẽ không để ngươi gả cho hắn."
"Thật sao?" Vân Yên nhìn Mộ Thanh Viễn, nhẹ giọng nói.
Mộ Thanh Viễn trịnh trọng gật đầu: "Bổn vương nhất ngôn cửu đỉnh!" Nói xong, hắn nhẹ vuốt ve khuôn mặt nàng, tái nhợt như thế làm cho người ta đau lòng.
Vân Yên cố nén khó chịu trong lòng, gật đầu nói: "Đa tạ vương gia, khụ khụ... Hoàng thượng giao cho ngài điều tra chuyện thích khách, sợ là vô cùng cấp bách, ngài nên đi đi, không nên chậm trễ chính sự, lát nữa thần nữ tự về là được."
"Không, như vậy bổn vương không yên tâm, để bổn vương đưa ngươi về thôi." Nói xong, hắn đỡ Vân Yên dậy, không để ý tới nàng phản đối, trực tiếp đi về phía trước.
Bên kia, Tiêu Tịnh thấy Mộ Thanh Viễn đỡ Vân Yên đi, chuẩn bị tiến lên ngăn cản lại bị Bích Thủy ngăn cản lần nữa: "Này, ngươi lại đi xem náo nhiệt gì a."
"Ta..." Tiêu Tịnh cứng họng, nhìn bóng lưng Mộ Thanh Viễn, Vân Tam tiểu thư là Lục vương phi tương lai a, Vương gia không thể không biết điểm này.
Dọc đường đi, Vân Yên chỉ cảm thấy ánh mắt Mộ Thanh Viễn thỉnh thoảng nhìn nàng, trong lòng than thầm, nếu đã quyết định như vậy, nàng cũng phải diễn cho tròn vai thôi.
Trở lại Tướng phủ, Vân Yên cười nói: "Vương gia có muốn vào trong ngồi một lát không?"
Mộ Thanh Viễn đang chuẩn bị theo Vân Yên đi vào, lại bị Tiêu Tịnh gọi: "Vương gia, hôm nay ngài còn có chuyện quan trọng cần xử lý, đã trễ nãi không ít thời gian rồi."
Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn lạnh nhạt nói: "Tam tiểu thư vẫn nên vào trước đi, hôm khác bổn vương lại đến thăm ngươi."
Vân Yên gật đầu, khẽ phúc thân, nói: "Vậy thần nữ cáo lui trước, Vương gia cũng nên đi làm việc thôi." Nói xong, kêu Bích Thủy đỡ nàng vào Tướng phủ.
Nhìn bóng lưng nhỏ yếu, Mộ Thanh Viễn chỉ cảm thấy trái tim được lấp đầy, Tiêu Tịnh bên cạnh càng cau mày chặt hơn, hắn nhỏ giọng nói: "Vương gia, nàng là em dâu tương lai của ngài."
Mộ Thanh Viễn cười lạnh, liếc qua Tiêu Tịnh, nói: "Rất nhanh sẽ không phải nữa, người bổn vương muốn, chưa bao giờ không có được." Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Tiêu Tịnh cả kinh, không ngờ Mộ Thanh Viễn có thể nói vậy, hắn nghiêng đầu nhìn cửa Tướng phủ, Vân Tam tiểu thư này quả thật lợi hại.
Trở lại Biện Hiên Các, Bích Thủy đỡ Vân Yên ngồi xuống, nhìn sắc mặt Vân Yên tái nhợt, lo lắng nói: "Tiểu thư, người nghỉ ngơi một lát, ta đi sắc cho người chén thuốc." Nói xong chuẩn bị rời đi.
Vân Yên kéo tay Bích Thủy lại, lắc đầu với nàng, nói: "Đừng lo lắng, ta chỉ giả bộ cho Mộ Thanh Viễn nhìn thôi, ta muốn ăn một chút, ngươi đi hầm cách thủy một chén cháo tổ yến cho ta thôi."
Nghe Vân Yên nói vậy, Bích Thủy yên tâm, lúc đứng ở bờ hồ thấy sắc mặt Vân Yên trong lòng nàng lo lắng, cũng may là chỉ giả bộ, nàng vội gật đầu nói: "Tiểu thư, ngài chờ, ta lập tức đi nấu." nói xong, vội vã chạy ra ngoài.
Nhưng Bích Thủy đi không lâu, Vân Yên cảm thấy trong miệng ngai ngái, lấy khăn tay ra, phun một ngụm máu tươi, nàng nhắm mắt điều tức, trên mặt đổ mồ hôi lạnh.
Ban đêm, Vân Yên đang ngồi trên giường nhắm mắt suy nghĩ, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi vào, Vân Yên mở mắt ra nhìn bóng đen trong phòng, hắn tới.
"Xem ra Tam tiểu thư không khiến ta thất vọng, nhanh như vậy đã làm Tứ vương gia nóng ruột nóng gan với ngươi rồi." thanh âm Dạ Mị đột nhiên vang lên trong phòng.
Khóe miệng Vân Yên nhếch lên, thấp giọng ho khan một tiếng, lạnh lùng nhìn Dạ Mị, nói: "Đây không phải điều ngươi mong muốn sao?"
Nghe vậy, Dạ Mị không nói lời nào, hắn nhìn cô gái đối diện, mặc dù trong bóng tối hắn vẫn có thể thấy khí sắc nàng không tốt.
"Yên tâm, chỉ cần ngươi làm được những chuyện ta muốn làm, ta nhất định sẽ cho ngươi tình báo tốt nhất, giúp ngươi lật đổ Cao gia, Liễu gia." Dạ Mị lạnh nhạt nói.
"Thật sao? Ngươi cũng muốn lật đổ Cao gia thôi." Vân Yên đứng lên nhìn Dạ Mị, cười lạnh nói.
Vẻ mặt Dạ Mị rét lạnh nhìn Vân Yên, ánh mắt sắc bén giống như đao kiếm có thể bổ nát lòng người.
Một hồi lâu, Dạ Mị lạnh giọng nói: "Xem ra chuyện gì cũng không thể gạt được Tam tiểu thư, nói như vậy, Tam tiểu thư muốn đổi ý sao?"
Vân Yên lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Không, mục đích của ta và ngươi giống nhau, chuyện cần làm sẽ dễ dàng hơn một chút."
Trong mắt Dạ Mị lóe lên một tia khó tin, hắn lạnh nhạt nói: "Cẩn thận, ngươi ở cạnh Mộ Thanh Viễn sẽ gặp rất nhiều trở ngại, nói không chừng sẽ gặp ám sát."
"Ám sát? A, nếu có thể giết được ta, cứ để bọn họ đến đây đi, từ thời khắc ta trở về kinh thành, ta đã không có ý định còn sống rời đi." Vân Yên cười lạnh nhìn Dạ Mị, đôi mắt đầy sương lạnh.
Dạ Mị khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Ta cũng chỉ không hi vọng mất đi một trợ lực, tự giải quyết cho tốt." Nói xong, hắn trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ.
Vân Yên ngồi trên ghế, khẽ vuốt ngực, chống đỡ thêm một lúc, thân thể này nhất định phải chống đỡ thêm một thời gian! Đến khi nàng báo thù xong là đủ rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.