Nghe được giọng nói quen thuộc này, Vân Yên ngẩn người, sao hắn lại ở đây? Nàng quay đầu nhìn nam tử một thân cẩm bào vàng nhạt này, theo sau hắn là hai người hầu. Nhìn người tới, Thu Diên bên cạnh nhỏ giọng nói: "Đây là Tứ vương gia, thời gian gần đây hắn vẫn luôn thăm dò tung tích của ngài." Nghe vậy, Vân Yên nhướng mày, tin tức Thất công tử trở về kinh thành rất ít người biết, lần trước ở hồ Lãnh Nguyệt cũng chỉ là tình cờ, vậy mà hắn biết là Thất công tử. Nàng phe phẩy chiết phiến trong tay, cười nói: "Thật sao? Ta cũng tò mò không biết Tứ vương gia tìm tại hạ có chuyện gì?" Mộ Thanh Viễn nhìn bạch y công tử trước mắt, dù hai nữ tử bên cạnh tướng mạo không tầm thường nhưng ở trước mặt hắn cũng ảm đạm thất sắc. Ở trong đám đông vẫn tản ra khí thế chói mắt khác thường. Nhìn hắn tựa như yếu đuối nhưng ai có thể nghĩ tới hắn nắm trong tay mạch sống của cả nước Đông Việt. "Từ trước đến nay Thất công tử không ở kinh thành, lần này trở lại là có chuyện gì quan trọng sao?" Mộ Thanh Viễn thu hồi tâm tình, nói. Vân Yên cười nhạt, nói: "Chẳng lẽ bản công tử trở về kinh thành cũng phải xin phép vương gia hay sao?" "Điêu dân lớn mật, dám nói chuyện với Tứ vương gia như thế." Người hầu bên cạnh lập tức quát lên. Mộ Thanh Viễn giơ một tay lên, quát khẽ: "Tiêu Tịnh không được vô lễ." Hắn nhìn Vân Yên, cười nói: "Bổn vương không quản tốt hạ nhân, kính xin Thất công tử thứ lỗi." Vân Yên tiến lên trước hai bước, vẻ mặt lạnh nhạt: "Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, Tứ vương gia vẫn chưa nói ngươi gọi tại hạ có chuyện gì?" Biết được thân phận Mộ Thanh Viễn, đám người xung quanh càng cách xa hơn. Nghe thế, Mộ Thanh Viễn cười nói: "Bổn vương nghe nói Thất công tử học rộng tài cao, là nhân trung long phượng (rồng phượng trong biển người, ý nói nhân tài hiếm có),bổn vương dĩ nhiên muốn làm quen." Học rộng tài cao? Trong lòng Vân Yên buồn cười, giang hồ đồn đãi về Thất công tử rất nhiều, sản nghiệp Linh Lung Các trải rộng khắp nước Đông Việt, có thể nói là độc nhất vô nhị. Hắn đang muốn lôi kéo nàng sao? Nhân trung long phượng hình dung Tứ vương gia thì thích hợp hơn, tại hạ chỉ là người không quan trọng, sao dám cùng nhật nguyệt tranh huy? (tranh ánh sáng với mặt trời, mặt trăng, ý nói người không biết tự lượng sức) Thật sự không dám trèo cao, tạ ý tốt của vương gia, tại hạ ghi nhớ trong lòng, cáo từ!" Nói xong, Vân Yên chắp tay thi lễ, xoay người rời đi. Sắc mặt Mộ Thanh Viễn trầm xuống, hắn đây là cự tuyệt mình sao? "Càn rỡ, dám nói chuyện với vương gia như thế." Tiêu Tịnh giận dữ, rút kiếm xông tới. Nhìn tình cảnh như vậy, Thu Diên cùng Hạ Ca biến sắc, la lớn: "Công tử cẩn thận." Khóe miệng Vân Yên giương lên, cảm nhận được kiếm khí phía sau, thu chiết phiến trong tay lại, tiện tay đưa ra đỡ, trực tiếp chặn một kiếm của Tiêu Tịnh. Tiêu Tịnh biến sắc, cả người bay lên, lại không thể động đậy, giống như có nội lực hút hắn vào. Trong lòng hắn nhất thời sợ hãi. Đúng lúc đó, sắc mặt Vân Yên thay đổi, dùng lực đánh Tiêu Tịnh bay ra ngoài. "Nô tài của Tứ vương gia thật là không nghe lời, tại hạ cáo từ." Nói xong, Vân Yên thu tay lại trực tiếp đi về phía trước. Sắc mặt Mộ Thanh Viễn đại biến, Tiêu Tịnh đang muốn tấn công lần nữa, bị hắn cản lại, nhìn bóng dáng phía trước càng lúc càng xa, sắc mặt hắn lạnh xuống: "Ngươi không phải đối thủ của hắn." Tiêu Tịnh trầm giọng nói: "Vương gia, cứ buông tha hắn như vậy để hắn phách lối sao." Mộ Thanh Viễn hừ một tiếng, lạnh giọng nói: "Hắn chỉ là một thương nhân mà thôi, sẽ có ngày hắn trở lại cầu xin bổn vương."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]