Chương trước
Chương sau
Phu xướng phụ tùy?! Vân Yên trợn tròn mắt, trên gương mặt tái nhợt có chút ảo não, hắn thật là dám nói.
Nhìn động tác cợt nhã của Mộ Cảnh Nam, sắc mặt Mộ Thanh Viễn trầm xuống, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác. Vân Hoằng bên cạnh đè nén lửa giận, nhìn về phía Vân Nguyệt, nói: "Tứ vương gia hỏi, còn không mau trả lời!"
Vân Nguyệt bị quát, cả người run run, đầu nàng càng cúi thấp hơn, trong lòng càng hận Vân Yên hơn, đều tại nàng.
"Mấy ngày trước thần nữ ăn đồ bậy, cho nên..." Vân Nguyệt nhỏ giọng nói.
Vế sau còn chưa nói ra, bỗng nhiên "A..." một tiếng, Vân Nguyệt lấy tay che mặt mình thật chặt, kinh ngạc nhìn người bên cạnh, trong tay hắn đang cầm một cái khăn che mặt.
Mộ Cảnh Nam nâng cái khăn che mặt lên, cười nói với mọi người: "Như vậy, tin tưởng Nhị tiểu thư cũng không cần khổ não nói lý do với mọi người."
Nghe vậy, Vân Nguyệt vô thức bụm mặt lui về sau mấy bước, sắc mặt hoảng sợ.
Nhìn khuôn mặt Vân Nguyệt nổi mụn đỏ giống như từng viên huyết ngọc khϊế͙p͙ người, Mộ Thanh Viễn cau mày chặt hơn, đây chính là trắc phi mẫu hậu chọn cho hắn sao? Nhìn lại Vân Yên, một thân vàng nhạt, dáng người yểu điệu, phong thái lạnh lùng trong trẻo, vết bớt trên mặt cũng khó giấu được phong hoa của nàng.
Đột nhiên, Mộ Cảnh Nam đi đến trước mặt Mộ Thanh Viễn chặn tầm mắt của hắn. Hắn quay đầu lại, trêи mặt khuôn mặt tuấn dật có chút khó chịu: "Tứ ca, đây chính là thê tử chưa cưới của bổn vương, ngươi còn nhìn nữa, bổn vương cũng không rộng lượng với ngươi được." Hắn lại chỉ sang hướng Vân Nguyệt, "Trắc phi của ngươi ở bên kia!"
Nhìn Mộ Cảnh Nam, trong lòng Vân Yên thầm trào phúng, cái gì phu xướng phụ tùy, còn không phải là hắn lợi dụng nàng đối phó Mộ Thanh Viễn sao, nhưng mà nhìn sắc mặt Vân Hoằng xanh mét, khiến đại ca bị khó xử rồi.
Sắc mặt Mộ Thanh Viễn nặng nề liếc nhìn Vân Nguyệt. Đúng vậy, cô gái này là trắc phi tương lai của hắn, hắn đến gần nàng nhưng không nhìn nàng, nói: "Nhị tiểu thư vẫn là nên về phòng nghỉ ngơi đi."
Vân Nguyệt ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng, hắn ghét bỏ nàng sao? Một chút cũng không muốn nhìn nàng? Xong rồi, tất cả đều xong rồi, hắn không thích nàng, hắn sẽ không lấy nàng! Tất cả cũng tại nữ nhân kia, nhất định là nàng nói Lục vương gia lấy khăn che mặt của nàng. Nàng oán hận nhìn Vân Yên, lửa giận trong lòng bùng lên, nàng chỉ tay về phía Vân Yên, quát lên: "Nhất định là ngươi... ngươi cố ý, là ngươi khiến ta mất thể diện trước mặt Tứ vương gia, là ngươi, là ngươi làm mặt ta nổi mụn đỏ có đúng không, tất cả đều tại ngươi. Vân Yên, ta cho ngươi biết, ta không có được, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được."
Vân Hoằng biến sắc, gầm lên: "Nói lăng nhăng cái gì, cút về, không cần ở đây mất mặt xấu hổ."
Vân Nguyệt nghe vậy càng lớn tiếng hơn: "Tại sao ta phải trở về, rõ ràng là tiện nhân này ở đây quyến rũ Tứ vương gia, muốn cút cũng là nàng cút mới đúng."
Vân Yên nhìn về phía Vân Nguyệt, nàng cũng thật đáng thương, lộ ra gương mặt xấu xí trước người mình thích, cái này so với giết nàng còn khiến nàng khổ sở hơn.
Mộ Cảnh Nam nói nhỏ vào tai Vân Yên: "Thế nào? Mềm lòng?"
Mềm lòng? Vân Yên cười lạnh, tất cả đều là nàng ta gieo gió gặt bão. Có điều nàng không biết, nàng càng tức giận, Mộ Thanh Viễn càng chán ghét nàng hơn.
Nhìn bộ dáng hung ác dữ tợn của Vân Nguyệt giống như chó điên, nhớ tới cảnh tượng ngày đó trong phủ nàng tát Vân Yên, Mộ Thanh Viễn thu hồi ý thương tiếc, lạnh lùng nhìn nàng một cái, ngay sau đó quay sang hướng Vân Yên nói: "Sắc mặt Tam tiểu thư không tốt, cũng nên trở về nghỉ ngơi thôi."
Vân Yên gật đầu, liếc qua Vân Nguyệt: "Tâm tình tỷ tỷ không tốt, vương gia vẫn nên bồi tỷ tỷ đi, thần nữ cáo lui trước." Nói xong nàng phúc thân, rời đi.
"Vân Yên, ngươi đừng ở đó giả mù sa mưa, ta không cần." Vân Nguyệt rống giận.
Lúc này, Vân Hoằng cũng đã gọi hạ nhân tới kéo Vân Nguyệt đang nổi điên đi xuống.
"Tứ ca, xem ra ngươi thật sự hối hận." Mộ Cảnh Nam nhìn thân ảnh màu vàng trước mặt, lạnh nhạt nói.
Mộ Thanh Viễn thu hồi tầm mắt, liếc nhìn Mộ Cảnh Nam: "Lục đệ nói đùa, bổn vương nhớ ra còn có chút chuyện cần xử lý, đi trước một bước." Nói xong hắn xoay người rời đi.
"Lục vương gia, ngươi chỉ nhất thời hứng thú, thân thế Yên Nhi đáng thương, ngươi không cần trêu chọc nàng, bỏ qua cho nàng đi." Vân Hoằng cắn răng, trầm giọng nói.
Mộ Cảnh Nam liếc Vân Hoằng một cái, cười nói: "Ai nói bổn vương chỉ vui đùa một chút!" Nói xong, hắn cười to rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.