Mới vừa về tới cửa Tướng phủ, Vân Yên đã nhìn thấy một hạ nhân chạy vào trong phủ. Nàng cười lạnh, từ khi nào mà nàng đã trở thành mục tiêu truy lùng rồi, có điều trong tướng phủ gấp gáp chờ nàng về như vậy sợ cũng chỉ có một người. Vân Yên nhấc chân đi vào, nhưng mới đi tới ngưỡng cửa, một bóng dáng hấp tấp đã vọt về hướng nàng. "Tại sao chuyện Tứ vương gia thiết yến không nói cho ta biết? Là ngươi, nhất định là ngươi cố ý gạt ta, ngươi được lắm Vân Yên, không cho ngươi ăn chút đau khổ thì ngươi không biết sự lợi hại của ta." Vừa đi tới, Vân Nguyệt đẩy Vân Yên một cái, khuôn mặt đẹp đẽ tràn đầy tức giận. Vân Yên lui về sau mấy bước, lợi hại? Vậy mà cũng nói được, nhưng nàng cũng cùng một loại với mẹ nàng, ngang ngược càn rỡ. Khi đó, mặc dù là phu nhân nhưng mỗi ngày đều bị Liễu Tịnh Lâm khi dễ, động một tí là đánh chửi, lúc đó họ chỉ có thể ăn bánh bao thiu, còn bị giam trong phòng chứa củi u ám. Sức khỏe của mẫu thân vốn không tốt cho nên thân thể ngày càng kém, bọn họ đều là đao phủ giết người không thấy máu. Nàng nhướng mày: "Sao tỷ tỷ không nghĩ là Tứ vương gia cố ý mời ta chứ?" Vân Nguyệt bước lên trước, hai tay chống nạnh, tức giận mắng xối xả: "Tiện nhân, chỉ bằng ngươi cũng dám si tâm vọng tưởng sao? Xấu xí thô bỉ, Tứ vương gia sẽ mời ngươi? Đừng có cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, mặc kệ ngươi đùa bỡn tâm kế thế nào, nên nhớ ngươi bị từ hôn rồi. Ta mới là người sẽ được gả cho Tứ Vương gia!" Nàng ta giễu cợt, ánh mắt oán độc cùng khinh thường. "Nếu đã vậy, tỷ tỷ gấp gáp làm gì? Nhưng cũng đúng thôi, luận tài nghệ ngươi so ra kém Thượng Quan tiểu thư, bàn về dung mạo hình như ngươi cũng không bằng Hách Liên tiểu thư, còn về đức hạnh, nói không chừng ngươi còn không so được với Tiểu Thúy nhà ngươi. Có điều tỷ tỷ không cần lo lắng, đến lúc đó muội sẽ góp lời với Lục vương gia để hắn nạp ngươi làm trắc phi, như vậy chẳng phải ngươi cũng phất lên rồi sao?" Vân Yên bỗng thấp giọng, cười lạnh nói. "Ngươi..." Vân Nguyệt giận dữ, vung tay chuẩn bị tát xuống. "Thích đánh người vậy sao?" Vân Yên lập tức bắt được tay Vân Nguyệt, đôi mắt nghiêm nghị, lạnh đến phát rét, "Ta nói rồi không nên chọc ta, ngươi nói ta xấu xí nhưng vì sao ta thành bộ dạng này, mẹ ngươi rõ ràng hơn bất cứ ai." Nói xong, nàng hất tay nàng ta ra, xoay người rời đi. Vân Nguyệt giận dữ, hít sâu một hơi, sắc mặt trầm xuống: "Tứ vương gia là của ta, Vân Yên, đây là ngươi bức ta đấy." Trở lại Bích Vân Các, Vân Nguyệt nhìn thấy Liễu Tịnh Lâm đang sửa sang lại hộp đồ trang sức của mình trêи bàn, bên cạnh còn có một xấp ngân phiếu. "Mẹ, người làm gì đó?" Vân Nguyệt xông tới cầm ngân phiếu trên bàn, lớn tiếng nói: "Mẹ, đây không phải là tiền riêng của ngươi sao? Ngươi lấy hết ra làm gì?" Liễu Tịnh Lâm vội vàng đứng lên bắt được tay Vân Nguyệt, làm động tác suỵt, nàng không vui nói: "Nha đầu này, ngươi muốn mọi người đều biết hết sao?" Vân Nguyệt kinh hoảng liếc nhìn bên ngoài, không có ai, nàng vội vàng hỏi: "Mẹ, ngươi muốn làm gì, nhiều tiền như vậy." Nghe thế, đôi mắt Liễu Tịnh Lâm tức thì trở nên âm ngoan: "Tiện nhân Vân Yên kia khấu trừ tiền của ta, còn không cho ta lấy bạc ở phòng thu chi, hừ, mấy ngày nữa chỉ cần chúng ta mở cửa hàng mới rồi, đến lúc đó xem nàng ta còn dám phách lối!" Dứt lời, nàng nhìn Vân Nguyệt, "Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt không được tốt? Muốn gả cho Tứ vương gia, ngươi cũng phải thu liễm tính khí một chút." Chưa dứt lời, Vân Nguyệt đã căm hận nói: "Cái gì mà gả cho Tứ vương gia, ta thấy hồn Tứ vương gia cũng bị Vân Yên kia câu đi mất rồi, ngày đó Tứ vương gia đến phủ làm khách, hắn căn bản không thèm nhìn ta, rõ ràng trong mắt hắn chỉ có Vân Yên, hôm nay hắn còn thiết yến mời Vân Yên, mẹ, không phải Vân Yên rất xấu xí à? Ta không cam lòng?" Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lê hoa đái vũ*. *Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. Cụm từ này bắt nguồn từ một câu thơ trong bài thơ "Trường hận ca" của nhà thơ Bạch Cư Dị thời Đường. Nguyên văn: 梨花一枝春帶雨 (Lê hoa nhất chi xuân đái vũ) Tạm dịch: Trông nàng như một cành hoa lê mang nặng mưa xuân. Mặt Liễu Tịnh Lâm biến sắc, an ủi Vân Nguyệt ngồi xuống, trêи mặt tràn đầy oán độc, năm đó nữ nhân kia nghi ngờ nàng cho nên nàng không thể độc chết nàng ta, nhưng sau này thấy cái bớt trêи mặt nàng ta, nàng cũng yên tâm không ít, lại không ngờ cuối cùng cũng là mối họa, a, không xấu xí sao? Dám phá hỏng chuyện của nữ nhi nàng, vậy thì nàng sẽ khiến nàng ta cả đời không thể gặp người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]