Chương trước
Chương sau
Phương Sơ Vũ cảm thấy cũng có mấy phần đạo lý, lửa giận trong lòng cũng biến mất một chút, chẳng qua là vẫn không cam lòng: "Ta nhất định phải để tiện nhân kia ăn một chút dạy dỗ."

Triệu ma ma cau mày, một lát sau mới nói tiếp: "Phu nhân không cần lo lắng, trái lại lão nô có một biện pháp."

Phương Sơ Vũ lập tức hỏi: "Nhanh nói ra, rốt cuộc là cách gì!"

Triệu ma ma vội vàng cúi đầu nói ở bên tai Phương Sơ Vũ mấy câu, chân mày đang nhíu chặt của Phương Sơ Vũ cũng dần dần giãn ra.

"Biện pháp này tốt. Bây giờ bà lập tức sai người đi xuống nấu một chén cháo tổ yến cho ta, để ta tự mình đưa qua cho nàng ta!"

"Phu nhân không cần gấp gáp như vậy. Hiện tại Hầu gia còn đang ở đó mà?"

Nghe vậy, sắc mặt Phương Sơ Vũ lại khó coi mấy phần, Triệu ma ma cũng không dám nói nữa, chẳng qua là lẳng lặng đứng ở một bên.

Một đêm này Hàn Thế Quân trực tiếp ở tại trong viện Tiết Nhã, Phương Sơ Vũ tức giận một buổi tối cũng ngủ không ngon.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Thế Quân liền đi lâm triều. Bởi vì Hàn Thế Quân không muốn đắc tội Phương gia, cho nên cũng bảo mỗi ngày Tiết Nhã với mấy thiếp thất khác đều phải đi chỗ Phương Sơ Vũ thỉnh an.

Ngay cả Tiết Nhã không coi Phương Sơ Vũ vào đâu, cũng không dám không có lễ nghi.

Trong ngày thường, Phương Sơ Vũ cũng cố ý để Tiết Nhã đứng ở cửa trên nửa canh giờ mới để cho nàng ta đi vào, nhưng mà hôm nay Tiết Nhã vừa tới Phương Sơ Vũ đã lập tức sai người mời nàng ta đi vào.

Phương Sơ Vũ đã sớm bảo những thiếp thất khác đi về trước, chỉ để lại một mình Tiết Nhã đi vào. Điều này làm Tiết Nhã càng thêm bất an, chẳng qua là không dám vi phạm ý của Hàn Thế Quân.

Dù sao ngày hôm qua Hàn Thế Quân bất mãn với nàng, nàng cũng biết Hàn Thế Quân không dám đắc tội Phương gia, nếu không một nữ tử bị cướp đi trong ngày thành hôn như vậy, làm sao còn có thể ở lại Hàn gia được nữa.

Phương Sơ Vũ để một chén cháo nóng trên bàn, Tiết Nhã càng thêm không sờ được đầu mối, chẳng qua là cúi đầu cúi người thi lễ, nhẹ giọng nói một câu “cát tường”.

"Nhanh đứng lên đi, chúng ta đều là tỷ muội, cần gì phải khách khí như vậy!" Phương Sơ Vũ đứng lên, đỡ Tiết Nhã ngồi vào trên ghế.

Trái lại Tiết Nhã có mấy phần chột dạ, chỉ là nhất thời cũng không dám vùng vẫy trước mặt Phương Sơ Vũ, chỉ có thể cùng ngồi xuống.

Phương Sơ Vũ chỉ vào chén cháo loãng nóng hổi trên bàn, cười nói: "Mỗi ngày muội muội đều phải dụng tâm hầu hạ Hầu gia, cũng là dụng tâm lương khổ. Ta đây làm tỷ tỷ trong ngày thường cũng không có lễ vật gì tốt, hôm nay muội tới đúng dịp như vậy cũng không bằng dùng cơm với ta luôn!"di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

Tiết Nhã nhìn chén cháo loãng nóng hổi trên bàn, đang muốn từ chối khéo.

Nhưng mà Triệu ma ma bên cạnh đột nhiên đi lên, hơn nữa giữ chặt hai tay của nàng ta, nàng ta hét lớn: "Các ngươi muốn làm gì?"

Phương Sơ Vũ cười âm trầm: "Cùng ăn đồ ăn sáng, không phải hôm qua muội muội mệt mỏi sao, hôm nay tỷ tỷ đặc biệt nấu cháo tổ yến, đây chính là cháo vừa mới nấu xong, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!"

Nói xong Phương Sơ Vũ liền cầm cái muỗng múc một muỗng lớn, sau đó cạy miệng Tiết Nhã ra, rót cháo nóng hổi vào trong miệng của nàng ta.

Cháo nóng này là vừa mới nấu xong, nóng vô cùng. Người bình thường hoàn toàn không dám ăn.

Sau khi bị rót cháo nóng hổi vào trong miệng, Tiết Nhã lập tức cảm thấy miệng vừa nóng vừa đau, muốn phun ra, nhưng mà Triệu ma ma một bên đã nắm cằm của nàng ta, làm nàng ta hoàn toàn không phun ra được.

Phương Sơ Vũ nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Tiết Nhã, chỉ cảm thấy toàn bộ buồn bực trong lòng biết mất, lại cầm một muỗng lớn lên đổ vào.

Như vậy sau khi rót mấy muỗng, miệng Tiết Nhã cũng đã sớm đỏ bừng không thôi, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống, miệng cũng bị nóng đến không thể khép lại, ngay cả nói chuyện cũng không nói ra được.

Phương Sơ Vũ cũng không dám làm quá mức, nàng nhìn chén cháo nóng trên bàn gần như được đút hết, liền bảo Triệu ma ma buông tay, sau đó vỗ tay một cái, nói: "Nghĩ đến muội muội cũng ăn no rồi, tỷ tỷ cũng không giữ muội lại. Muội hãy đi về trước nghỉ ngơi thật tốt, chờ Hầu gia trở lại, muội còn phải tận tâm hầu hạ Hầu gia nữa đấy!"

Làm sao Tiết Nhã còn dám ở lại, cũng không hành lễ vội vàng đi ra ngoài.

Cháo nóng kia quá nóng, do vừa mới nấu xong, hơn lại không có cách nào nuốt. Phương Sơ Vũ cũng đút vài muỗng nữa, cổ họng Tiết Nhã cũng bị thương, cả ngày cũng không dám nói chuyện..

Nàng ta không dám nói chuyện như vậy cho Hàn Thái phu nhân, chỉ có thể bảo nha hoàn giúp nàng ta đi mời đại phu xem một chút.

Đại phu thấy trong miệng nàng ta đều là bọc nước, âm thầm lắc đầu, sau đó kê mấy thang thuốc cho nàng ta, hơn nữa dặn dò mấy ngày này nàng ta không được ăn thức ăn nóng, nếu không cổ họng này cũng phế đi.

Đợi sau khi đại phu đi, Tiết Nhã âm thầm cắn răng, nàng ta thề nhất định sẽ lấy răng trả răng!

Bởi vì Tiết Nhã quá mức huênh hoang, bị Phương Sơ Vũ dạy dỗ một phen. Nhưng mà Tần Thư Dao bởi vì ngày hôm qua Tiết Nhã đột nhiên viếng thăm, làm nàng tránh được một kiếp. Điều này cũng làm cho nàng không thể không đẩy nhanh kế hoạch của mình.

Hôm nay nàng lo lắng đề phòng cả một buổi sáng, thấy Hàn Thế Quân không tới, thì cũng thoáng yên tâm.

Đợi đến khi buổi trưa, Tần Thư Dao cố ý đuổi Quất Lạc đi, sau đó chỉ để lại một mình Lục Sam.

"Nhà ngươi ở nơi nào? Trong nhà còn có những ai?"

Lục Sam cũng không rõ ràng lắm lai lịch thật sự của Tần Thư Dao, cũng giống như những người khác lầm tưởng Tần Thư Dao là nữ nhân Hàn Thế Quân nuôi. Hơn nữa ngày hôm qua Tiết Nhã tới nơi này náo loạn một trận, làm cho người ở nơi này càng thêm tin suy nghĩ trước đó của mình.

Lục Sam giúp Tần Thư Dao chải tóc, nhẹ giọng nói: "Nô tỳ là người kinh thành, trong nhà còn một mẫu thân. Chỉ là mẫu thân yếu ớt nhiều bệnh, không thể làm việc, cho nên nô tỳ mới bán làm nô tài, chữa bệnh cho mẫu thân!"

Quả nhiên giống kiếp trước. trong lòng Tần Thư Dao có một chút vui mừng.

Nàng vội vàng đứng lên, sau đó nhìn ra bên ngoài một chút, thấy bên ngoài không có những người khác, vội vàng nắm tay Lục Sam nói: "Thật ra thì ta cũng không phải là nữ nhân của Hầu gia, là hắn bắt ta vào đây. Nếu như ngươi thả ta đi ra ngoài, ta chắc chắn sẽ thưởng cho số tiền lớn!"

Lục Sam bị hành động của Tần Thư Dao làm giật mình, nàng vội vàng tránh khỏi tay Tần Thư Dao, chẳng qua là Tần Thư Dao cầm quá chặt, mặc kệ thế nào nàng cũng đẩy không ra.

"Ta là trắc phi của Tam hoàng tử, chỉ cần ngươi thả ta đi ra ngoài, nhất định ta sẽ giúp ngươi chữa bệnh cho mẫu thân ngươi, sau đó giúp ngươi chuộc thân, hơn nữa cho ngươi một số bạc lớn, để sau này ngươi cơm áo không lo!"

Lục Sam nghe vậy kinh ngạc trợn to hai tròng mắt, một bộ dạng không thể tin.

Tần Thư Dao biết trong lòng của nàng đang do dự, liền vội vàng nói: "Ngươi ở nơi này một tháng cũng chỉ kiếm được một chút, làm sao có thể đủ để trị bệnh cho mẫu thân ngươi. Chỉ cần ngươi có thể thả ta ra ngoài, nhất định ta giúp ngươi mời đại phu tốt nhất trong kinh thành đến chữa bệnh cho mẫu thân ngươi!"

Lục Sam khẽ cắn răng, cau mày do dự một lát, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Nô tỳ là nha hoàn được Hầu gia mua, khế ước bán thân của nô tỳ cũng còn ở trên người Hầu gia. Hơn nữa làm sao nô tỳ có thể xác định ngài nói sự thật?"

Nghe nói như thế, trái lại Tần Thư Dao thả lỏng, chứng tỏ vẫn có hy vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.