Chương trước
Chương sau
Đêm đã khuya, xung quanh cũng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng và tiếng ếch kêu.

Tần Thư Dao vẫn núp ở dưới một cây đại thụ, sau khi nhìn thấy Bạch Thiển trở về phòng của mình, d∞đ∞l∞q∞đ cũng không đốt đèn, bên trong phòng vẫn một tối đen.

Nàng cảm thấy nhất định Bạch Thiển có bí mật gì giấu diếm nàng, cho nên mới cố làm bộ thời tiết nóng bức không ngủ được, đi tới cửa phòng Bạch Thiển khẽ gõ mấy tiếng, cũng nghẹ giọng hỏi: "Thiển Nhi? Đã ngủ chưa?"

Qua một lúc lâu, bên trong mới truyền đến giọng nói lười biếng không hồn nhiên: "Ai vậy? Mới vừa ngủ thôi!"

Cửa “két” một tiếng được mở ra, Bạch Thiển mặc một thân áo trong màu trắng, tóc cũng có chút lộn xộn, nàng ngáp một cái, híp hai mắt, giống như thật sự bị Tần Thư Dao đánh thức.

"Dao tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?"

Nụ cười trên mặt Tần Thư Dao sâu hơn, lôi kéo tay Bạch Thiển, đi vào phòng, sau đó nhìn xung quanh một chút, bài biện trong phòng và trên giường cũng có chút xốc xếch hơn ngày thường, giống như thật sự mới vừa bước từ trên giường xuống.

Nàng quay đầu, nhìn Bạch Thiển cười nói: "Thật ra thì cũng không có việc gì, chẳng qua là thời tiết nóng bức, một mình ta không ngủ được, lại rất buồn bực. Cho nên mới ghé thăm muội một chút xem có ngủ không, không nghĩ tới muội đã nghỉ ngơi. Thật là xin lỗi, quấy rầy muội nghỉ ngơi rồi!"

Bạch Thiển lập tức quơ quơ tay, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu: "Không sao không sao, muội cũng mới mới vừa ngủ, còn chưa ngủ sâu đâu."

"Vậy thì thật tốt, không bằng chúng ta đi ra bên ngoài một chút. Thời tiết quá nóng bức, ta không ngủ được, lại không có người theo ta!"

Tần Thư Dao cười đi tới thắp nến, bên trong phòng lập tức sáng lên. Trong phòng vẫn không có bất kỳ sơ hở nào. Xem ra Bạch Thiển che dấu thật sâu, chẳng qua là không biết nửa đêm canh ba, rốt cuộc nàng ta đi đâu?

Nàng không đi sâu vào nghiên cứu, chẳng qua là giúp Bạch Thiển chọn hai bộ y phục, lại phát hiện trong tủ quần áo cũng không có xiêm y màu trắng mà Bạch Thiển mới mặc.diễn-đàn-lê-quý-đôn

Mặc dù trong lòng Bạch Thiển có mấy phần hoài nghi, nhưng thấy Tần Thư Dao như thường ngày, cũng không có bất kỳ không ổn nào.

Đợi sau khi Bạch Thiển thay y phục, hai người liền ra khỏi phòng, lại đến lương đình bên hồ mà Tần Thư Dao ngồi nghỉ vừa nãy, hai người ngồi ở trong lương đình, gió đêm thổi, cũng thích ý vô cùng.

Chẳng qua là hai người cũng không nói ra nghi ngờ trong lòng, chủ đề trò chuyện cũng không liên quan gì.

Nhưng mà rõ ràng Tần Thư Dao cảm giác được Bạch Thiển đề phòng nàng, hoặc là nói thử dò xét. Trong lòng nàng cười lạnh, xem ra chính mình đã xem thường Bạch Thiển, chẳng qua là nàng không biết chủ phía sau màn là ai? Hẳn là hoàng hậu không thể nghi ngờ.

Mặc dù hiện tại Mộ Thiếu Dục và Bạch Thiển cũng không cùng phòng, nhưng Mộ Thiếu Dục đã hoàn toàn tín nhiệm Bạch Thiển.

Đêm càng lúc càng khuya, Tần Thư Dao cũng có chút mệt mỏi, bởi vì một mình nàng nên mời Bạch Thiển cùng đi nghỉ ngơi với nàng. Chẳng qua là Bạch Thiển lại nói quen ngủ trên giường của mình, hơn nữa hai người chen chúc càng nóng, cho nên uyển chuyển cự tuyệt.

Tần Thư Dao cũng không miễn cưỡng, chẳng qua là bảo cung nữ tiễn Bạch Thiển trở về.

Một đêm này, Bạch Thiển gần như một đêm không ngủ, nàng không biết Tần Thư Dao có nhận ra hay không, chỉ là lúc nãy nàng không ngừng ám chỉ, Tần Thư Dao cũng không có một chút không ổn thỏa, nếu thật sự thấy nàng lén lén lút lút trở về phòng, cũng không phải như thế. Cho nên cuối cùng, Bạch Thiển vẫn cho rằng mình hiểu lầm, là vì suy nghĩ quá nhiều.

Thế nhưng, Tần Thư Dao cũng một đêm không ngủ, bởi vì nàng không biết Mộ Thiếu Dục có biết Bạch Thiển khả nghi hay không, cũng có chút hoài nghi, từng hành động cử chỉ của mình đều bị Hàn Thế Quân biết rõ ràng, cũng thoát không khỏi liên quan đến Bạch Thiển.

Mặc kệ như thế nào, chuyện này đợi trời sáng sau khi gặp được Mộ Thiếu Dục, nhất định phải hỏi hắn một chút.

Ngay khi trời vừa tờ mờ sáng, rốt cuộc Tần Thư Dao đi ngủ, ngược lại cảm giác ngủ không tệ, trực tiếp ngủ thẳng tới mặt trời lên cao, vừa mới rời giường đã nghe đến âm thanh ríu rít của Bạch Thiển ở ngoài cửa.

"Dục ca ca, ngày hôm qua huynh đi đâu vậy? Cả một buổi tối Dao tỷ tỷ không ngủ, còn lôi kéo ta nói chuyện phiếm với tỷ ấy. Huynh nói một chút xem nên bồi thường cho ta thế nào!"

Giọng nói của Bạch Thiển vẫn hoạt bát, nghe vui tai vô cùng. Chẳng qua là bây giờ Tần Thư Dao không nghĩ ra được, một nữ tử thanh thuần như vậy, cũng giả vờ.

Bạch Thiển gả cho Mộ Thiếu Dục, cũng không phải là yêu hắn, mà là muốn báo thù nhỉ?

Ban đầu mình nghĩ nàng vào trước là làm chủ, vẫn luôn cảm thấy Bạch Thiển là một người đơn thuần, không có bất kỳ ý định phức tạp gì. Bây giờ nhìn lại, Bạch Thiển diễn kịch rất giỏi, lòng dạ chắc rất thâm sâu.

Khóe miệng nàng nở nụ cười lạnh, quấn quít lấy nhau với Hàn Thế Quân, như vậy nàng cũng sẽ không nương tay nữa.

Thi Vận ở ngoài cửa nghe được động tĩnh bên trong phòng, lập tức đi vào, thấy Tần Thư Dao đã mặc xiêm y tử tế, liền bảo cung nữ khác đi múc nước, hầu hạ Tần Thư Dao rửa mặt.

Mộ Thiếu Dục một đêm không về, tinh thần lại rất tốt, hắn cười đi vào, thấy trên mặt Tần Thư Dao còn một chút buồn ngủ, liền muốn đi qua xoa nắn, xoa nắn đến nàng tỉnh hẳn, chẳng qua là nơi này nhiều người, nên bỏ suy nghĩ này đi.

"Đêm qua ngủ không được?"

Tần Thư Dao gật đầu, nở nụ cười khổ: "Mùa hè này không biết lúc nào thì mới có thể hết, nóng bức như vậy nữa, ta chịu không nổi nữa đâu!"

Bạch Thiển cũng đi từ bên ngoài vào, nghịch ngợm nói: "Tốt, quá tốt rồi. Muội cũng đã chán ở nơi đây rồi, không bằng chúng ta cùng đi ra bên ngoài vui đùa một chút. Trong cung này một chút cũng không dễ chơi, không để cho người đi khắp nơi, thấy mọi người còn phải dập đầu hành lễ, phiền toái vô cùng."diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.

Tần Thư Dao nhìn Bạch Thiển, vẫn dáng vẻ ngây thơ đó, lúc này khóe miệng nàng còn hơi chu lên, cho dù ai cũng sẽ không nghĩ tới một nữ tử đáng yêu như vậy, sẽ giả vờ.

Lúc này, cung nữ đưa bữa sáng lên.

Mộ Thiếu Dục cũng vừa từ bên ngoài trở lại, cho nên còn chưa dùng cơm.

Bạch Thiển cũng mới mới vừa dậy không bao lâu, bởi vì vẫn không yên lòng, cho nên muốn tới thử dò xét Tần Thư Dao, lại không nghĩ rằng gặp được Mộ Thiếu Dục.

Nàng sờ mình bụng, cười nói: "Ta cũng đói bụng rồi."

"Vậy nhanh ngồi xuống. Người nhiều một chút, ăn cũng vui vẻ!"

Tần Thư Dao bảo người lấy thêm một cái ghế

Thời gian ăn bữa sáng này, ăn rất vui vẻ. Bạch Thiển kể một ít kiến thức trong núi, mà phần lớn Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao đều ngồi nghe, không nói gì.

Ăn xong, sau khi súc miệng. Mộ Thiếu Dục mới nói: "Hai ngày nữa, hoàng thượng muốn đi cung Thái Hòa tránh nóng, đến lúc đó ta mang theo các ngươi cùng đi!"

Đầu tiên là Bạch Thiển vui mừng, sau đó lại vội vàng hỏi: "Vậy chúng ta cũng phải đi theo ở chung với hoàng thượng sao?"

Mộ Thiếu Dục lắc đầu: "Cung Thái Hòa không chứa được nhiều người như vậy, Phụ hoàng còn mang theo không ít phi tử. Hơn nữa ở gần cung Thái Hòa ta cũng có một tòa trạch viện, cũng có thể ở đó!"

Bạch Thiển nghe vậy, lập tức hoan hô đứng lên: "Thật tốt quá. Như vậy là muội có thể thoải mái, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Không cần phải giống như ngồi trong tù vậy, chán ghét địa phương quỷ quái này rồi!"

Khóe miệng Tần Thư Dao nở nụ cười thản nhiên, sau một lúc lâu mới nói: "Nếu phải đi cung Thái Hòa, như vậy ta muốn trở về nhà thăm lão phu nhân một chút."

Mộ Thiếu Dục cũng không có ý kiến, Bạch Thiển cũng đi theo la hét.

Một ngày này, Bạch Thiển cũng dính lấy Tần Thư Dao. Mà Tần Thư Dao cũng không có cách nào ngồi riêng với Mộ Thiếu Dục, cho nên cũng không ở trước mặt Mộ Thiếu Dục nhắc tới chuyện nhìn thấy đêm qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.