Xe ngựa vẫn đi từ từ, không khí bên trong xe có chút ngưng trọng.
Tần Thư Dao đè nén bất an và lửa giận vào trong lòng, xem ra nàng vẫn đánh giá thấp hắn ta, vốn tưởng rằng đời này mình có thể dễ dàng dẫm nát Hàn Thế Quân ở dưới chân, lại không nghĩ rằng hắn ta vẫn giống kiếp trước, giảo hoạt mà lòng dạ độc ác. Ngay cả hắn ta đã không cần tài lực của Tần Thư Dao làm hậu thuẫn, hắn ta vẫn có thể sống tốt lành.
Nam tử như vậy quả thật có sức hút, nhưng lại quá mức lãnh huyết vô tình. Chỉ cần chặn lại con đường của hắn ta, như vậy kết quả là chết.
Nàng sẽ không lại bị Hàn Thế Quân mê hoặc, nàng đã chết thảm một lần, nàng không tin mình đánh không thắng hắn ta.
"Người luôn có thời gian sống thoải mái, đoạn thời gian này trước hết để cho hắn sống tạm mấy ngày, đợi đến ngày các ngươi thành thân, sẽ là ngày chết của hắn. Nếu cô nương không làm được, như vậy từ trên xuống dưới hơn một trăm người mạng của Tần gia cũng chết ở trong tay cô nương rồi!" Nói xong, trên mặt Hàn Thế Quân lộ ra nụ cười âm trầm tà ác.
Tần Thư Dao cảm thấy lạnh lẽo, Hàn Thế Quân như vậy mới thật sự là hắn ta. Kiếp trước, hắn ta làm mình chết thảm như vậy, cuối cùng cũng cười lạnh như thế này.
Sau khi trở lại Tần Phủ, tâm tình Tần Thư Dao vẫn buồn bực không thôi. Kiếp trước, tuy nàng hiểu rõ Hàn Thế Quân, nhưng không tiếp xúc nhiều với những chuyện hắn ta làm. Dù sao nàng chỉ giúp hắn ta xử lý chuyện hậu viện, về phần chuyện trong quan trường, mỗi lần Tần Thư Dao cũng đưa đồ cưới của mình vào.
Kiếp này nàng mới hiểu được Hàn Thế Quân không đơn giản giống như mình nghĩ, xem ra mình coi thường hắn ta rồi.
Buổi chiều, khi đi Vinh Thọ đường dùng cơm, Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Tần Minh Hoa, người đại ca này, trong ngày thường nàng rất ít tiếp xúc, bởi vì hắn cực ít ở Tần gia, thường ở bên ngoài ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc, gần như hàng đêm đều ở bên ngoài.
Tần Minh Hoa không lộ ra vẻ mặt khác thường, Tần Thư Dao cũng có mấy phần hoài nghi với những lời Hàn Thế Quân nói.
Đợi cơm nước xong, sau khi tất cả mọi người giải tán. Tần Thư Dao cố ý đi tới sau lưng Tần Minh Hoa, để cho Thi Vận vụng trộm làm một chuyện, mới vội vàng đuổi theo.
"Đại ca, hà bao huynh rớt!"
Trên hà bao thêu một đôi uyên ương, vừa nhìn là biết hà bao của nữ nhân thêu.
Tần Minh Hoa vội vàng nhận lấy hà bao, gương mặt khẩn trương: "Đa tạ muội muội."
Tần Thư Dao nhẹ giọng nói: "Hà bao này thêu thật tinh xảo, chắc là nha hoàn trong phòng đại ca thêu. Đại ca thật đúng là diễm phúc không cạn nhỉ, chẳng qua là chuyện này ngàn lần đừng để tam thẩm biết, nếu không lại muốn đánh ai đó một trận nữa!"
Tần Minh Hoa bận rộn lau mồ hôi trên trán, vội vàng gật đầu nói: "Ừ, ừ, ừ."
Hà bao này là do các cô nương ở Quần Phương Lâu cho hắn, nếu như bị mẫu thân hắn biết hắn lại đi Quần Phương Lâu, vậy còn không phải cắt đứt chân của hắn sao. Hơn nữa những ngày qua Lại thị cũng đang giúp Tần Minh Hoa chọn vợ, đặc biệt dặn dò Tần Minh Hoa không thể lại đi ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc, đến thanh lâu. Miễn cho bị người gièm pha.
Thật ra thì chuyện này cũng chỉ là bịt tay trộm chuông, trong kinh thành chỉ cần thoáng hỏi thăm, cũng có thể biết Tần Minh Hoa là hạng người gì. Chuyện này cũng chỉ là Lại thị tự mình an ủi mà thôi.
Tần Thư Dao vừa cười nói: "Không biết đại ca có biết Hàn công tử hay không, trước kia là vị hôn phu của Nhị muội, sau lại từ hôn!"
Tần Minh Hoa nghe vậy sắc mặt đại biến, hắn vội vàng lau mồ hôi trên trán: "Cái này... Từng thấy thấy mặt hai lần, từng thấy mặt hai lần..."
Tần Thư Dao cố làm vui mừng nói: "Ít ngày trước hắn có nhắc tới chuyện của huynh với muội, muội còn tưởng rằng đại ca không biết, không nghĩ tới lại thật sự biết!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tần Minh Hoa càng thêm khó coi, hắn vội vàng hỏi: "Hắn và muội nói gì rồi hả?"
Tần Thư Dao lập tức cảm thấy Tần Minh Hoa hoặc giả thật sự như Hàn Thế Quân nói, thật sự làm loại chuyện heo chó không bằng kia.
"Cũng không nói gì, nói là đại ca thiếu hắn một chút bạc, để cho đại ca mau sớm trả lại!" Tần Thư Dao cố ý hạ thấp giọng nói.
Tần Minh Hoa lau mồ hôi trên trán, cười ngây ngô nói: "Cái này... Ta sẽ nhanh chóng trả... Muội muội không cần lo lắng!"
"Muội cũng không lo lắng, chỉ sợ chuyện này sau khi bị tam thẩm biết, tam thẩm sẽ trách tội huynh. Cho nên mới nhắc nhở huynh một câu!"
Tần Minh Hoa lập tức gật đầu nói: "Cái này ta hiểu, cám ơn muội muội nhắc nhở! Ta còn có việc, đi trước đây!" Nói xong vội vã trở về viện của hắn.
Tần Thư Dao lạnh lùng nhìn bóng lưng Tần Minh Hoa, ngàn phòng vạn phòng cướp nhà khó phòng, không nghĩ đến đại ca không biết tiến thủ kia sẽ làm ra chuyện như vậy.
Kiếp trước Tần Minh Hoa ỷ vào trong nhà mình có chút ngân lượng, tranh giành dân nữ, đánh bạc thành tính, gần như cũng thua cả Tần gia. May mà sau đó, Tần lão phu nhân không thích, để cho bọn họ ở riêng, Lại thị mới không mượn cớ tới vòi tiền nữa.
Chẳng qua sau đó kết quả của Tần Minh Hoa như thế nào, Tần Thư Dao cũng không rõ ràng lắm. Người như vậy nếu có ngân lượng thì tốt, nếu không có ngân lượng thì cũng không có kết quả gì tốt.
Kiếp này Tần Minh Hoa chọc vào Hàn Thế Quân, người có tâm kế thâm sâu như Hàn Thế Quân, muốn chạy thoát khỏi hắn ta, sợ là khó càng thêm khó.
Tần Thư Dao trở lại trong viện, thì ngồi nhớ lại. Không biết Hàn Thế Quân đã hạ độc gì cho mọi người trong Tần gia, thật không ngờ là chắc chắc mình sẽ giúp hắn ta.
Xem ra hắn ta cũng không sợ mình điều tra, hoặc là hắn ta còn ước gì mình tới điều tra.
Đợi đến lúc đêm khuya vắng người, quả nhiên nàng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sau một lúc lâu thì nghe được tiếng mở cửa. Tần Thư Dao vội vàng bò dậy từ trên giường, nhìn thấy Mộ Thiếu Dục đã lâu không gặp thì mới yên lòng.
"Chàng thật sự tới?" Tần Thư Dao trợn to hai mắt, nói.
Mộ Thiếu Dục nở nụ cười, mấy tháng này hắn vẫn luôn chịu đựng không xuất cung, vì chính là để cho hoàng thượng bỏ đi nghi kỵ với hắn. Mặc dù hoàng thượng vẫn có điều nghi kỵ với hắn như cũ, nhưng hắn cũng không để tâm nhiều như vậy.
Không gặp được nàng, còn có thể nhịn một chút. Nhưng hôm nay gặp lại nàng, lại ước gì lập tức ôm nàng vào trong ngực.
Lúc này đêm khuya vắng người, mỹ nhân ở trước mặt, Mộ Thiếu Dục cũng không dám lộn xộn nữa, chẳng qua là ngồi xuống, cười nói: "Không hy vọng ta tới?"
Tần Thư Dao ngượng ngùng cúi đầu, nếu nói đời này nàng được cái gì, như vậy chính là người này. Ngay cả nàng vẫn không thể xác định Mộ Thiếu Dục có thật sự yêu nàng hay không, nhưng mà nàng cũng hiểu được con tim của mình.
Đột nhiên, Mộ Thiếu Dục ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, cảm giác được ấm áp trên người nàng, trong lòng mới càng thêm vui mừng.
Hai người cứ lẳng lặng ôm như vậy, đợi Mộ Thiếu Dục đè xuống xúc động trong lòng, mới nhẹ nhàng buông lỏng tay: "Hôm nay, ta cũng bởi vì có chuyện quan trọng. Phát hiện tình hình trong cung căng thẳng, ta cũng sợ nàng hiểu lầm, cho nên mới đặc biệt giống như nàng nói. Mặc dù ta cưới ba vị cô nương, lại chưa từng chạm qua..."
Những chuyện này, Tần Thư Dao đã sớm biết, lại không nghĩ rằng Mộ Thiếu Dục chạy tới đây là vì chuyện này.
Nàng không nhịn được cười khẽ một tiếng, nói những lời Bạch Thiển đã nói ra, sau đó lại nghĩ tới lời Hàn Thế Quân nói hôm này, cũng nói chuyện hôm nay ở cửa cung gặp được Hàn Thế Quân.
Sau đó lại nói: “Sợ là Ninh Viễn hầu đã sớm có kế hoạch, cho nên mới hạ độc với mọi người trong Tần gia. Hắn ta là người gian trá, ý định khá sâu. Nghĩ đến có hắn ta giúp một tay, muốn trừ khử đám người hoàng hậu cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]