Chương trước
Chương sau
Gió lạnh gào thét, cảnh xuân phòng trong lộ ra ngoài.

Tô Nhược Hoài bị Mộ Thành Hi rót cho rất nhiều rượu, cũng đã sớm uống đến ngã trái ngã phải. Hắn chỉ cảm thấy bên người rất mềm mại, làm cho người ta rất thoải mái.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

Đợi đến lúc sáng sớm, hắn hơi mở mắt, đột nhiên phát hiện trên giường nhiều hơn một người. Vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng là Mộ Thành Hi gọi nha hoàn hoặc là Tả Nhi trong kỹ viện tới.

Nhưng mà khi cẩn thận nhìn lại, thì càng không phải. Người trước mắt này dường như có chút quen thuộc, đã từng gặp qua ở đâu đó.

Tiểu mỹ nhân trước mắt ngủ cực kỳ yên tĩnh, nhìn thấy làm cho người ta thoải mái hết sức.

May mắn xiêm y của bọn họ coi như hoàn chỉnh, nghĩ đến cũng không phát sinh chuyện gì.

Tô Nhược Hoài che cái trán phủ tầng mồ hơi mỏng, người cũng nhẹ nhàng muốn bò xuống giường, sợ đánh thức tiểu mĩ nhân trước mắt này.

Cô nương này hắn nhận ra, là nhị tiểu thư Tần gia. Nghe nói đã có hôn ước, may mắn hai người bọn họ không làm ra chuyện gì vượt rào, thừa dịp nàng còn chưa tỉnh lại nhanh trốn, bằng không sau này phải phiền toái rồi.

Tô Nhược Hoài khẽ bước xuống giường, sau đó lại khẽ nhặt xiêm y trên đất lên, muốn nhanh mặc vào.

Nhưng mà vừa mới nhặt y phục lên, cửa đã "két" một tiếng bị mở ra, giọng nói trong trẻo cũng vang lên.

"Cầm Nhi, không còn sớm, dậy thôi..."

Tần Thư Dao mở cửa, vừa vặn nhìn thấy Tô Nhược Hoài mặc bộ áo lót trong màu trắng, chật vật đứng ở đằng kia. Nàng kinh ngạc há hốc mồm, qua nửa ngày, mới lớn tiếng kêu lên: "Ngươi... Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Tô Nhược Hoài xấu hổ, vẻ mặt hắn đau khổ không biết nên nói cái gì.

Lúc này tiểu mĩ nhân trên giường cũng bị tiếng kêu này đánh thức, nàng khẽ mở hai mắt, sau đó vẻ mặt mê man đứng lên, đang muốn hỏi làm gì mà hô to gọi nhỏ. Bỗng nhiên nhìn thấy trong phòng nàng có một nam tử xiêm y không chỉnh tề, nàng vội vàng cúi đầu nhìn bản thân mình, phát hiện trên người bản thân cũng chỉ mặc bộ áo lót trong, nhịn không được thét chói tai ra tiếng.

"Ngươi... Ngươi sắc lang... Ngươi..."

Tần Khả Cầm khóc che tai trốn ở trong chăn, nàng và Hàn Thế Quân đã có hôn ước, chỉ cần hết năm là có thể gả cho chàng. Vì sao cố tình trong lúc này, lại xảy ra loại sự tình này. Điều này làm sau này nàng làm người thế nào đây!

Tần Thư Dao sợ hãi đi vào phòng, dù sao chuyện này người biết càng ít càng tốt, nàng lạnh mặt, hỏi: "Ngươi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Nàng đóng cửa phòng lại, miễn cho người ngoài xông vào.

Vẻ mặt Tô Nhược Hoài đau khổ: "Ta cũng không biết, vừa ngủ dậy đã ở trong này ." Sau đó hắn giơ tay phải lên, thề: "Ta thề với trời, tuyệt đối không làm ra chuyện này. Ta và Tần nhị cô nương trong sạch!"

"Cái gì trong sạch. Hai người các ngươi đã ngủ một đêm, cho dù ta tin, người khác cũng không tin. Huống chi muội muội ta băng thanh ngọc khiết, làm sao có thể cứ không công như vậy cho ngươi làm bẩn!"

Tần Khả Cầm ở trong chăn khóc lên, đau đớn mà khóc. Làm sao có thể phát sinh loại sự tình này, chẳng lẽ có người hại nàng? Vừa rồi Tần Thư Dao nói, một câu nàng cũng không nghe lọt, cho dù hai người bọn họ không làm gì, như vậy cũng đã ngủ cùng nhau. Trong sạch của nàng cũng không còn, điều này làm sau này nàng làm người thế nào đây!Tần Thư Dao nghe được tiếng khóc của Tần Khả Cầm, cũng có chút đau lòng và khó chịu, nhưng việc này phải giải quyết dứt khoát, ngàn lần không thể dây dưa kéo dài, bằng không danh dự của Tần Khả Cầm sẽ hoàn toàn bị hủy.

Nàng cúi đầu ra vẻ trầm tư, thực ra chuyện kế tiếp nàng đã chuẩn bị hết cả rồi, chỉ là lúc này nàng cũng không thể biểu hiện quá mức nóng vội. Miễn cho bị Tô Nhược Hoài nhìn ra sơ hở.

"Vậy phải làm thế nào cho phải... Nếu Tần nhị cô nương không có hôn ước, vậy tại hạ sẽ cưới nàng. Nhưng mà nàng cũng đã sớm có hôn ước, tại hạ... Ai, đều do đêm qua uống nhiều rượu, bằng không thì cũng sẽ không làm ra chuyện lỗ mãng bực này!" Tô Nhược Hoài tự trách nói.

Tần Thư Dao nghe xong trong lòng rất hài lòng, xem ra chính mình cũng không nhìn lầm người.

Qua nửa ngày, nàng mới lạnh lùng nói: "Tuy rằng muội muội ta đã có hôn ước, nhưng chưa gả đi. Hai người các ngươi đã có da thịt thân thiết, chuyện này nếu truyền đi ra ngoài, muội muội ta cũng không cần làm người nữa. Chỗ Hàn gia kia, ta sẽ nói rõ ràng với tổ mẫu nói, để tổ mẫu đi hối hôn. Về phần ngươi... Ngươi cũng không thể cứ như vậy mà vỗ mông chạy lấy người, ngươi phải chịu trách nhiệm với muội muội ta!"

Tần Khả Cầm khóc ở trong chăn vừa nghe, lập tức nóng nảy, bỏ chăn ra, khóc nói: "Không được... Không thể hối hôn..."

Tần Thư Dao nhíu đầu mày, lạnh lùng nói: "Hiện tại muội đã thành ra như vậy, chẳng lẽ còn muốn gả qua. Nếu người Hàn gia biết chuyện này, còn cho phép muội gả qua, làm mất mặt bọn họ sao!"

Giờ phút này, Tô Nhược Hoài cũng bắt đầu bình tĩnh, hắn suy nghĩ tất cả lợi hại trong chuyện này. Tuy Tần Khả Cầm có hôn ước, nhưng cũng giống Tần Thư Dao nói vừa rồi, nàng chưa thành thân, còn có thể hối hôn, chỉ cần tìm một lý do thích hợp là được.

Nhưng mà hắn và Tần Khả Cầm đã có da thịt thân thiết, bản thân nghĩ lại mà thấy tồi tệ. Sao dám làm mà không dám chịu, hơn nữa gia thế bối cảnh của Tần gia cũng tương đương với Tô gia. Tần Khả Cầm lại được nuôi dưới gối lão phu nhân, nghĩ đến cũng không kém chỗ nào.

Chỉ là chuyện này ngàn lần không thể bị người khác phát hiện, bằng không con đường làm quan của bản thân, trong sạch của Tần Khả Cầm, đều bị hủy.

"Tần cô nương nói rất đúng, việc này ta sẽ xử lý." Nói xong hắn lại xoay người khom người chào Tần Khả Cầm, nói: "Tần nhị cô nương không cần khổ sở, tại hạ cũng không phải loại hoa hoa công tử, việc hôm nay tại hạ tuyệt đối sẽ cho cô nương một câu trả lời thuyết phục!"

Nói xong hắn muốn đi ra ngoài, nhưng lại nhìn y phục trên người bản thân lại cảm thấy không ổn. Nên vội vàng mặc y phục hoàn chỉnh lại, không nghĩ tới thời điểm này, cửa bị mở ra, giọng nói thẳng thắn cũng vang lên.

"Tô công tử, đêm qua ngủ ngon giấc không..."

Mộ Thành Hi đẩy cửa ra, nhìn thấy Tần Thư Dao ở trong phòng, trong lòng đã sớm sáng tỏ, trên mặt vẫn còn ra vẻ kinh ngạc nói: "Di... Sao Tần cô nương ở trong này?" Lại quay đầu nhìn thoáng qua Tô Nhược Hoài xiêm y không chỉnh, lại nhìn thoáng qua Tần Khả Cầm, một đôi mày kiếm nhăn càng chặt, vẻ mặt cũng trở nên càng thêm nghiêm túc: "Đây là có chuyện gì? Tô công tử..."

Hắn cũng không phải người chưa từng trải qua chuyện này, chỉ suy nghĩ một chút đã hiểu rõ. Diễn trò cũng không thể làm quá giả dối, hắn lập tức hô to nói: "Ai nha... Sao Tô công tử hồ đồ như vậy..."

Sở dĩ Mộ Thành Hi sẽ xuất hiện, là vì Tần Thư Dao sợ Tô Nhược Hoài sẽ đổi ý, cho nên mới để Mộ Thành Hi sau một khắc nàng đi vào, lại tiến vào.

Tô Nhược Hoài buồn rầu nói: "Tại hạ cũng không biết, vừa ngủ dậy vậy mà... Ai... Đều là tại hạ lỗ mãng, tại hạ nguyện ý phụ trách..." Sau đó kinh ngạc nói: "Đêm qua không phải Ngũ hoàng tử đưa tại hạ vào sao? Chẳng lẽ Ngũ hoàng tử cũng không biết đây là phòng của Tần nhị cô nương?"

Mộ Thành Hi biết Tô Nhược Hoài rất thông minh, trong lòng đã sớm chuẩn bị đối sách: "Ai u, đêm qua ta cũng uống đến hồ đồ. Những phòng này đều giống nhau. Hoàn toàn không biết phòng này là của Tần nhị cô nương, đều là ta sai, đều là ta sai, mới gây nên chuyện này!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.