Chương trước
Chương sau
Sau khi Bạch Thiển thấy Tần Thư Dao đồng ý, cũng không lập tức rời đi. Lúc này trong lòng nàng mâu thuẫn không thôi, nàng vừa hận những người này, vừa yêu Mộ Thiếu

Hiện tại quê hương của nàng đã bị Mộ Thiếu Dục tấn công, mà phụ thân của nàng lại bị bắt lại, nàng cũng không biết nên đi nơi nào.

Mộ Thiếu Dục đợi đến khi bên ngoài tối đen mới trở về, nhìn thấy Bạch Thiển nhưng cũng không kinh ngạc, hơn nữa lập tức nói tình hình của Bạch Tu Sinh ra.

"Ta chưa bắt được phụ thân cô nương, ông ta đã biến mất! Mấy ngày nay ta đang tìm ông ta!"

Cùng biến mất với Bạch Tu Sinh còn có Liêu Phong, hai người kia một người là cao thủ dùng độc, một người thổi sáo mê hoặc người khác. Cho nên mấy ngày nay, Mộ Thiếu Dục đều sai người cố gắng tìm kiếm.

Chỉ là Nam Tĩnh núi nhiều cây nhiều, muốn tìm người cũng không dễ dàng như vậy.

Bạch Thiển nghe xong, không khỏi sửng sốt, chờ nửa ngày mới nói: "Huynh thật sự không bắt bọn họ sao?"

Mộ Thiếu Dục gật đầu.

Vẻ mặt Bạch Thiển có chút cứng ngắc, một lát sau, mới nói: "Ta đi về trước đây!"

Mộ Thiếu Dục cũng không có ý muốn tiễn nàng, chỉ hơi gật đầu. Sau đó ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà.

Bạch Thiển quay đầu lại nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, lòng tràn đầy thương tâm cùng với khổ sở, vì nam nhân này nàng ngay cả lời nói của phụ thân mình cũng không nghe theo, nếu nàng gả cho Liêu Phong, như vậy phụ thân của mình cũng không đến mức biến mất không rõ tung tích.

Tuy rằng tính tình Bạch Thiện lương thiện, nhưng mà bỗng nhiên gặp biến cố lớn như vậy. Trong lòng cũng nổi lên một chút oán hận, chỉ là một chút oán hận này không phải với Mộ Thiếu Dục, mà là với Tần Thư Dao.

Khi nàng biết Mộ Thiếu dục dùng máu trong tim mình làm thuốc dẫn cho Tần Thư Dao, nàng biết bản thân ở trong lòng Mộ Thiếu Dục hoàn toàn không có một chút địa vị. Tuy rằng nàng quen biết với Mộ Thiếu Dục chỉ một tháng mà thôi, nhưng mà nàng vì Mộ Thiếu Dục ngay cả lời nói của phụ thân cũng không nghe. Thậm chí biết rõ ràng những người này tới là tấn công quê hương nàng, nhưng nàng lại không ngừng giúp đỡ bọn họ.

Lúc này oán hận trong lòng Bạch Thiển càng ngày càng sâu, nàng nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, có thể loáng thoáng nhìn thấy nhiều dấu màu đỏ trên cần cổ.

Bỗng nhiên nàng chạy đến bên cạnh Mộ Thiếu Dục, hai mắt phủ kín nước mắt, cầu xin nói: "Dục ca ca, nể tình ta giúp các huynh nhiều chuyện như vậy, huynh hãy bỏ qua cho phụ thân ta!"

Mộ Thiếu Dục ngẩn ra, cuối cùng vẫn khoát tay, nói: "Hiện tại có khả năng ông ta đã chạy vào bên trong vùng khí độc rồi, cho dù ta muốn tìm cũng không dễ dàng như vậy, sống hay chết cũng chỉ có thể nghe theo ý trời mà thôi!"

Bạch Thiển biết Mộ Thiếu Dục không định đuổi theo giết phụ thân của mình, tảng đá trong lòng mới hạ xuống. Nàng lại nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, trong lòng phần nhiều là không cam lòng, cuối cùng cũng chỉ có thể xoay người rời đi.

Tần Thư Dao thấy Bạch Thiển rời khỏi, bảo mọi người đều lui xuống, sau đó đứng lên, nói với Mộ Thiếu Dục: "Cần phải thay y phục?"

Vừa mới nói xong, nàng lập tức vươn tay, muốn thăm dò vào bên trong xiêm y Mộ Thiếu DụcĐây là lần đầu tiên dưới trạng thái tỉnh táo, Tần Thư Dao chủ động cởi áo cho Mộ Thiếu Dục.

Trong lòng Mộ Thiếu Dục ngẩn ra, chỉ là rất nhanh bắt lấy tay Tần Thư Dao, lạnh lùng nói: "Không cần!"

Tần Thư Dao vội vàng đuổi theo, trầm giọng hỏi: "Ngài thật sự vì ta cắt máu trong tim?"

Đêm qua nàng mơ mơ màng màng, hoàn toàn không chú ý tới ngực Mộ Thiếu Dục. Hôm nay nghe Bạch Thiển nói như vậy, lập tức muốn nhìn trên ngực Mộ Thiếu Dục thật sự có vết dao cắt hay không.

Mộ Thiếu Dục cũng không phủ nhận, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Tần Thư Dao thấy, hai mắt phủ kín hơi nước, nàng khẽ cắn chặt hàm răng, sau đó đi ra phía trước, ôn nhu nói: "Để ta nhìn xem, được không?"

Mộ Thiếu Dục hơi vuốt cằm, sau đó kéo áo mình ra. Một đường vết thương màu đỏ xuất hiện trước mặt Tần Thư Dao, nàng kinh ngạc hơi há hốc mồm.

Nàng của kiếp trước, vì một người nam nhân trả giá nhiều như vậy, cuối cùng lại bị mất trong sạch, hàm oan mà chết. Nàng của kiếp này, cho rằng trên đời này không có một nam nhân tốt, chỉ muốn báo thù. Nhưng mà không nghĩ tới lại sẽ có một người nam nhân, nguyện ý vì nàng cắt máu trong tim.

Khi nhìn thấy vết thương trên ngực Mộ Thiếu Dục, cho dù trái tim của Tần Thư Dao có lạnh giá đến cỡ nào, trong mắt vẫn chảy nước mắt xuống.

Bảy bảy bốn mươi chín ngày, mỗi ngày đều phải cắt một dao. Đau đớn như vậy có ai có thể cảm nhận được.

Tần Thư Dao nhẹ nhàng sờ vào xung quanh vết thương của hắn một lát, rồi thấp giọng nói: "Đau không?"

Mộ Thiếu Dục khẽ lắc đầu, sau đó bắt lấy cổ tay Tần Thư Dao, lại kéo áo của mình vào lại.

Tần Thư Dao ngẩng đầu, hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tần Thư Dao, tiếp đó ôm nàng vào trong ngực.

Cũng không biết từ lúc nào, hắn đã bất tri bất giác yêu nữ tử này. Lúc trước quả thật hắn chán ghét nàng, cảm thấy nàng là một nữ nhân tâm kế sâu đậm. Nhưng mà từ sau khi ra khỏi kinh thành, ấn tượng của hắn với nàng thay đổi rất nhiều. Cảm thấy nàng không ngoan độc như biểu hiện ở bên ngoài.

Mộ Thiếu Dục cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi đỏ thẫm của Tần Thư Dao, hai tay cũng bắt đầu không an phận di chuyển lên. Nhưng mà Tần Thư Dao cũng không đẩy hắn ra, mà chậm rãi đáp lại hắn.

Trong phòng nhất thời cảnh xuân lộ ra ngoài...

Sau khi tấn công thành Nam Tĩnh xong, người thành Ninh Châu phái tới tiếp ứng cũng đến. Đám người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao đã ở chỗ này một tháng rồi, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Mộ Thiếu Dục đều lấy máu trong tim mình cho Tần Thư Dao uống, mà dung nhan của Tần Thư Dao cũng dần dần khôi phục lại.

Ngày hôm đó, binh mã hoàng thượng phái tới cũng đã đến. Ngoại trừ mang theo thánh chỉ của hoàng thượng ra, còn mang theo một ngàn binh lính đóng quân ở trong này.

Không tìm được Bạch Tu Sinh và Liêu Phong, mà từ sau ngày đó Bạch Thiểu cũng không tìm đến bọn họ nữa rồi.

Tần Thư Dao thẹn ở trong lòng, nhưng cũng không đi tìm nàng.

"Phụ hoàng nói để chúng ta nhanh chóng về kinh!"

Tần Thư Dao biết hoàn thương sợ binh mã của Mộ Thiếu Dục càng ngày càng nhiều, sợ hắn sẽ tạo phản.

Nhưng cũng chỉ có Tần Thư Dao biết, Mộ Thiếu Dục hoàn toàn không có khả năng tạo phản. Kiếp trước ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về Mộ Thiếu Dục, nhưng mà không biết bởi vì nguyên nhân gì, Mộ Thiếu Dục lại thoái vị nhường cho ngũ hoàng tử Mộ Thành Hi.

Tần Thư Dao cũng muốn nhanh chóng trở về kinh, bọn họ ra ngoài cũng gần bốn tháng rồi. Từ giữa hè đến đầu thu, nàng cũng muốn nhanh về kinh, để Tần Khả Cầm sớm ngày bình phục, không cần lại bị Hàn Thế Quân mê hoặc.

"Khi nào thì chúng ta lên đường?"

Nơi này đã phủ kín binh mã của Đại Minh triều, ngay cả dân chúng thành Nam Tĩnh không đồng ý quy thuận, thì lúc này cũng bất lực.

Mộ Thiếu Dục trầm tư một lát, khẽ nói: "Sau khi trời sáng chúng ta sẽ lên đường, nàng bảo bọn họ nhanh thu dọn một chút!"

Tần Thư Dao gật đầu, bảo đám người Tĩnh Nguyệt bắt đầu thu thập đồ đạc.

Ngày hôm sau, Tần Thư Dao nghĩ nên nói tạm biệt với Bạch Thiển, dù sao đoạn đường này, Bạch Thiển vẫn giúp bọn họ không ít. Hơn nữa nếu không phải Bạch Thiển giúp đỡ, hiện tại độc của Mộ Thiếu Dục cũng sẽ không thể giải được. Mà nàng có lẽ cũng đã sớm chết rồi.

Nàng mang theo Tuyết Ảnh và Ngưng Sương tới chỗ nhà trúc chờ Bạch Thiển, nhà trúc vẫn như trước đây, yên tĩnh và xinh đẹp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.