Nội dung thánh chỉ của hoàng thượng, không phải để Tần Thư Dao cùng đi theo xuất chinh. Mà là đi Giang Nam dạo chơi với Mộ Thiếu Dục.
Dù sao chuyện xuất chinh đánh Nam Tĩnh vẫn chưa công khai, hơn nữa hoàng thượng cũng không muốn bứt dây động rừng, cũng sợ chỗ Nam Tĩnh chưa thật sự bùng nổ nội chiến. Cho nên mới dùng cớ này, chỉ là điều này cũng làm giảm bớt không ít xấu hổ cho Tần Thư Dao
Dù sao xuất chinh và du ngoạn, đúng là hai việc khác nhau.
Cuối tháng tư mưa nhỏ không rơi xuống nữa, bầu trời lại xanh thẵm, mây trắng như từng lớp bông vải, trôi nổi ở trên không trung.
Tần Thư Dao cũng đã sớm thu thập thỏa đáng, chuyện trong phủ nàng cũng đã chuẩn bị tốt.
Hiện tại Tiết Nhã cho rằng bản thân trúng kịch độc, nếu Tần Tuyết Như và Ngô thị dám đụng vào Tần Khả Cầm, như vậy Tiết Nhã sẽ lập tức đi thông báo với Tần lão phu nhân, hơn nữa Tần Tuyết Như và Ngô thị cũng không biết Tiết Nhã đã là người của Tần Thư Dao, như vậy Tần Thư Dao cũng yên tâm không ít.
Mà Hàn Thế Quân lại có thế lực của mình, tuy rằng hắn biết mục đích Tần Thư Dao đi Nam Tĩnh, nhưng mà hắn ta cảm thấy lấy bản lĩnh của Tần Thư Dao, hoàn toàn sẽ không tìm được Thiên Tằm Hồng Đậu, cho nên một chút hắn ta cũng không lo lắng.
Mộ Thành Hi sợ Tần Thư Dao gặp nguy hiểm, cho nên lại đặc biệt tặng hai nha hoàn võ công cao cường cho Tần Thư Dao, một người tên là Tuyết Ảnh, một người còn lại gọi là Ngưng Sương.
Võ công hai người này đều không kém Thi Vận, hơn nữa ba người bọn họ đều xuất sư từ một người.
Tần Thư Dao cũng đều nhận hết, trong lòng càng cảm kích Mộ Thành Hi, chỉ là không dám biểu hiện quá mức, cũng sợ Mộ Thành Hi hiểu lầm.
Đám người Tần Lương và Tần lão phu nhân một đường đưa Tần Thư Dao đến cửa thành, mới lưu luyến không rời đứng tại chỗ, nhìn xe ngựa bọn họ rời đi.
Trên xe ngựa, Tần Thư Dao đều luôn nhấc màn xe lên nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, nàng chưa từng rời khỏi kinh thành, cũng chưa từng có hy vọng xa vời bản thân có thể đi ra khỏi kinh thành. Nhưng mà lúc tiến vào giờ khắc này, nàng lại cảm thấy con đường phía trước càng thêm mờ mịt.
Nàng không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, kiếp này quá khác biệt với kiếp trước, làm cho nàng bắt đầu dần dần có chút mờ mịt không rõ ràng.
Lần này nàng chỉ mang theo bốn người, ngoại trừ Tĩnh Nguyệt, ba người còn lại đều là Mộ Thành Hi đưa. Nàng biết lần này người Mộ Thành Hi đưa tới nhất định là tốt nhất, cho nên nàng rất yên tâm.
Nhưng mà Mộ Thiếu Dục không mang theo ngàn vạn binh mã, cũng chỉ mang theo hai gã tùy tùng mà thôi. Tần Thư Dao biết hai gã thị vệ này, từng người đều có võ công cao cường, có lẽ còn cao hơn Thi Vận rất nhiều. Bằng không Mộ Thiếu Dục cũng không dám chỉ mang theo hai người bọn họ, ngay cả hoàng thượng cũng yên tâm.
Dù sao hai người bọn họ còn chưa thành thân, cho nên không thích hợp ngồi chung một chiếc xe ngựa. Điều này cũng làm giảm bớt không ít xấu hổ cho Tần Thư Dao.
Xe ngựa rất lớn, hoàn toàn có thể chứa được bốn đến năm người. Tần Thư Dao lại chỉ để lại một mình Tĩnh Nguyệt hầu hạ, nàng vẫn tương đối quen Tĩnh Nguyệt hầu hạ.
Tĩnh Nguyệt rót cho Tần Thư Dao một ly trà nóng, lại khuyên nhủ: "Tiểu thư, vẫn nên để màn xe xuống thôi. Hiện tại đã ra khỏi kinh thành, xe ngựa này cũng chạy rất nhanh. Hiện tại tuy đã cuối mùa xuân, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không thể bị phong hàn!"
Tần Thư Dao cảm thấy Tĩnh Nguyệt càng dài dòng, cầm lấy ly trà chậm rãi uống một ngụm, nhẹ giọng nói: "Vậy thì để xuống đi."
Trước khi để màn xe xuống, Tần Thư Dao không tự giác đưa mắt nhìn thoáng qua, Mộ Thiếu Dục cưỡi ngựa đi phía trước nàng. Dáng người của hắn vẫn cao lớn uy vũ như trước, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lùng hiu quạnh, làm cho người ta không dám tùy tiện tới gần.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Tính tình của Mộ Thiếu Dục lãnh khốc, làm việc cũng ổn trọng. Lần này tuy là ngụy trang đi dạo chơi, nhưng mà Mộ Thiếu Dục vẫn để xe ngựa chạy với tốc độ nhanh.
Từ sau khi ra khỏi kinh thành, hắn ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn Tần Thư Dao ngồi trong xe ngựa, chỉ giục ngựa chạy đi.
Ở lúc màn đêm buông xuống, rốt cuộc Mộ Thiếu Dục ra lệnh cho xe ngừng lại.
Xương cốt của Tần Thư Dao đều muốn rơi ra, chỉ là một chữ không nói.
Tĩnh Nguyệt giúp nàng xốc màn xe lên, sau đó lại đỡ nàng xuống xe ngựa. Nàng nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, vẻ mặt tức giận, ngoài miệng cũng cố ý nói: "Tiểu thư, người cũng thật là. Thân thể không chịu nổi cũng không nói một tiếng. Nếu cứ đi như vậy, còn không phải bệnh nặng một trận sao!"
Tần Thư Dao lập tức trừng mắt nhìn Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt vội vàng ngậm miệng lại, vẻ mặt ủy khuất.
Mộ Thiếu Dục đi ở phía trước, sau khi nghe nói như thế, chỉ hơi giật mình, tiếp đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Tĩnh Nguyệt nhìn bộ dạng đó của Mộ Thiếu Dục, nhịn không được dậm chân, sốt ruột nói: "Tiểu thư, tam... Sao ngài ấy có thể như vậy. Sao không biết thương hoa tiếc ngọc, hơn nữa người và ngài ấy ..."
"Khi nào thì ngươi trở nên nhiều lời như vậy!" Tần Thư Dao lạnh lùng nhìn Tĩnh Nguyệt, lạnh lùng nói.
Tĩnh Nguyệt bĩu môi, vẻ mặt không cam lòng, nhưng mà cũng không nói nữa.
Tần Thư Dao ngồi xe ngựa một ngày, cũng không có khẩu vị ăn cơm. Tùy ý ăn hai miếng xong, trở về phòng của mình, sau đó bảo Tĩnh Nguyệt hầu hạ tắm rửa thay y phục xong, lập tức nằm ngủ trên giường.
Đi cả một ngày, Mộ Thiếu Dục không có chút mệt mỏi.
Thanh Ngọc rót cho Mộ Thiếu Dục một ly trà nóng, trầm giọng nói: "Công tử đã không thích nàng như vậy, vì sao còn mang nàng theo?"
Mộ Thiếu Dục cầm lấy ly trà chỉ uống một ngụm, rồi để xuống.
Mặc Kiếm đứng ở một bên lạnh lùng nói: "Lắm miệng!"
Thanh Ngọc nhếch miệng cười, lại nói: "Ta cũng chỉ là tò mò thôi!"
Mộ Thiếu Dục để ly trà xuống, tiếp đó lạnh lùng nói: "Hôm nay các người có cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp không?"
Lúc này Thanh Ngọc thay đổi sang vẻ mặt nghiêm túc: "Là ai lớn mật như vậy, cũng dám theo dõi chúng ta!"
"Tin tức chúng ta đi Nam Tĩnh không nhiều người biết, chẳng lẽ bên trong kinh thành có nội gián!" Mặc Kiếm lạnh lùng nói.
Mộ Thiếu Dục nhẹ giọng nói: "Tuy rằng nàng mang theo ba nha đầu đều võ công cao cường, nhưng mà các người cũng không được bất cẩn!"
Thanh Ngọc lập tức nhíu mày nói: "Chúng ta đều đi, ai tới bảo vệ công tử!"
"Công tử võ công cao cường, mà công tử lại không bảo chúng ta đều đi hết. Chỉ đi một người là được!"
Tính cách của Mặc Kiếm có chút giống Mộ Thiếu Dục, cho nên nếu Mộ Thiếu Dục không bố trí, bình thường đều là Thanh Ngọc nghe theo lời mặc Kiếm nói.
Mộ Thiếu Dục cũng gật đầu nói: "Công phu người này hẳn rất cao, các người đều đi tới chỗ nàng!"
Hai người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc nhìn thoáng qua, sau đó mới ôm quyền nói: "Vâng!"
Đêm khuya, vùng hoang vu dã ngoại ngoại trừ có tiếng gió thổi, đó chính là tiếng côn trùng kêu.
Hai người Thanh Ngọc và Mặc Kiếm đều ngồi ở trên mái hiên, nhìn cảnh sắc tối đen này, cầm lấy bầu rượu uống rượu.
Bỗng nhiên cuồng phong thổi tới, gió cát che mắt hai người bọn họ, đợi sau khi gió ngừng thổi. Hai người Thanh Ngọc và Mặc Kiếm đều thầm nghĩ không tốt, vội vã nhảy xuống từ mái hiên, sau đó lại nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng Tần Thư Dao.
Nhìn Tuyết Ảnh và Ngưng Sương ngủ gục ngồi canh gác ở đằng kia, lập tức nói: "Mau đứng lên, mau đứng lên!"
Tuyết Ảnh tỉnh nhanh nhất, nàng nhìn thấy hai người Thanh Ngọc và Mặc Kiếm nhịn không được nhíu đầu mày, không vui nói: "Có chuyện gì?"
"Nhanh mở cửa ra."
Thanh Ngọc nói xong cũng không chờ Tuyết Ảnh mở cửa, bản thân đã đẩy cửa ra. Tuyết Ảnh muốn ngăn hắn lại, nhưng mà cũng đã không còn kịp nữa.
Chỉ là trong nháy mắt đẩy cửa ra, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]