Chương trước
Chương sau
Trời tháng tư mưa vẫn rơi lác đác, Tần Thư Dao ngồi ở trước cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, ánh mắt lại nhìn chằm chằm mưa nhỏ ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên Tĩnh Nguyệt vội vã chạy tiến vào, thân thể của nàng còn mang theo hơi ẩm, vừa vào cửa cũng quên hành lễ, vội vã nói: "Không tốt ... Không tốt rồi ... Nhị tiểu thư vừa hộc máu!"

Tần Thư Dao vừa nghe vội vàng bật từ trên ghế dậy, sốt ruột nói: "Sao lại thế này?"

Rõ ràng nàng đã làm theo những gì Hàn Thế Quân bảo rồi, vì sao Hàn Thế Quân còn muốn làm như vậy? Không đúng, tuy rằng Hàn Thế Quân là tiểu nhân ti bỉ, nhưng mà giờ phút này Tần Khả Cầm xảy ra chuyện, đối với hắn mà nói tuyệt đối không có lợi ích gì, hẳn không phải là hắn.

Nàng hơi híp mắt, gắt gao cắn chặt răng: "Đi xem trước!"

Hiện tại không phải là lúc truy cứu ai hạ độc, phải đi xem tình hình của Tần Khả Cầm trước.

Trong phòng Tần Khả Cầm tràn ngập mùi thuốc, Tần lão phu nhân và Ngô thị ngồi ở trong phòng.

Tần lão phu nhân ngồi ở một bên, cũng nhanh cau mày: "Đứa nhỏ này đến cùng là tạo nghiệt gì chứ."

Ngô thị đứng ở một bên vội vàng khuyên nhủ: "Lão phu nhân, người cũng đừng khổ sở. Thân thể nhị cô nương luôn như thế, vài ngày nay sợ là vì do thời tiết, cho nên mới sẽ như thế!"

"Ngày hôm qua là ai đưa thuốc cho Cầm Nhi?"

Vừa rồi đại phu đã đến xem xét qua, nói là do Tần Khả Cầm trúng độc mà ra.

Tần Thư Dao vừa vào cửa liền nghe câu nói đó, ánh mắt không khỏi giật giật.

Nàng hành lễ với hai người Tần lão phu nhân và Ngô thị trước, sau đó mới đi đến bên giường nhìn sắc mặt Tần Khả Cầm tái nhợt như tờ giấy. Nàng cắn chặt răng, nàng nhất định phải báo thù cho Tần Khả Cầm.

Nàng lau khô nước mắt nơi khóe mắt, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn Tần lão phu nhân nhẹ giọng nói: "Vài ngày nay thân thể Cầm Nhi đều luôn không tốt, cho nên cháu để Tĩnh Nguyệt bên người cháu qua chăm sóc Cầm Nhi. Độc trong chén thuốc cũng chỉ sợ là nàng nhất thời sơ sẩy, mới để cho người ta thừa dịp mà bỏ vào."

Tần Thư Dao biết lần này người mà những người đó chân chính muốn hại không phải Tần Khả Cầm, mà là nàng. Tần Khả Cầm chỉ là hòn đá kê chân của bọn họ thôi.

Nàng âm thầm nắm chặt nắm tay, nàng không tin bản thân đấu không lại bọn họ.

Lúc này Tĩnh Nguyệt lập tức bịch một tiếng, quỳ rạp xuống trên đất, dập đầu: "Đêm qua nô tì đều luôn canh lửa, trong lúc đó không hề rời khỏi. Chỉ có nha hoàn Ngọc Bích bên người Tam tiểu thư từng đến xem qua nô tì, trả lại cho nô tì bánh Cao Hoa Quế. Nô tì cũng chưa ăn."

Nói xong lập tức lấy bánh Cao Hoa Quế từ trong ống tay áo ra.

Tần Thư Dao nhìn giấy dầu gói bánh Cao Hoa Quế, trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt lại càng thêm nghiêm túc: "Vậy vì sao hôm nay Cầm Nhi hộc máu!"

Tĩnh Nguyệt lại dập đầu một cái, sốt ruột nói: "Nô tì cũng không biết. Lúc đó cảm thấy mùi vị của bánh Cao Hoa Quế này, giống như bình thường. Cho nên không có ăn ngay. Sau này Ngọc Bích lại nói chuyện với nô tì hai ba câu, mới rời đi. Nhưng mà cũng không lâu lắm, nô tì lại ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, tiếp đó lập tức mê man ngủ mất!"

Tần lão phu nhân nhíu chặt hai hàng lông mày, nói với Ngô thị: "Đi gọi nha hoàn Ngọc Bích và Tam tiểu thư tới!"

Ngô thị chỉ cảm thấy việc này sợ là không đơn giản như vậy, nhưng mà lại không dám không nghe theo, chỉ có thể kiên trì gọi Tần Tuyết Như tới.

Bởi vì thân thể Tần Khả Cầm không khoẻ, cho nên Tần lão phu nhân ra lệnh cho mọi người đến bên trong chính sảnh.

Hai người Tần Thư Dao và Tần Tuyết Như đều quỳ gối trong sảnh.

"Các cháu nói xem độc này là ai hạ!" Vẻ mặt của Tần lão phu nhân cũng như thường ngày, chỉ là giọng điệu có vài phần lạnh lùng.

Trong lòng Tần Tuyết Như khẽ run, trên mặt lại bình tĩnh như nước: "Ngày hôm qua cháu gái đều luôn ở trong Như Ý Uyển, về phần Ngọc Bích. Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, đi tìm nha hoàn của trưởng tỷ nói chuyện phiếm cũng không kỳ quái!"

Tần Thư Dao ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Tuyết Như, sau đó cười lạnh nói: "Tam muội, Ngọc Bích nhà muội sợ là không chỉ đi tìm nha hoàn nhà ta nói chuyện phiếm đơn giản như vậy đâu!" Nói xong nàng lại chỉ vào Cao Hoa Quế trên đất nói: "Vừa rồi ta đã sai người đi thăm dò qua, trong Cao Hoa Quế này bỏ *** . Chỉ cần ăn vào sẽ mê man một canh giờ. Ngọc Bích muốn nha hoàn của ta mê man làm gì?"

Tần Tuyết Như không nghĩ tới Cao Hoa Quế này lại còn được giữ lại, hơn nữa không ngờ hành động của Tần Thư Dao nhanh như vậy, chỉ trong chốc lát đã điều tra ra được trong Cao Hoa Quế này có vấn đề.

Nàng ta nhíu chặt mày, bĩu môi nói: "Đại tỷ, Cao Hoa Quế này chưa chắc là nha hoàn nhà muội làm. Tỷ đừng tùy tiện đưa ra một lý do là có thể vu oan cho người khác. Hơn nữa bệnh tình của nhị tỷ đều luôn không ổn định, lại đều tự tay nha hoàn nhà tỷ chăm sóc. Chẳng lẽ hiện tại nhị tỷ xảy ra chuyện, đại tỷ đã muốn đổ trách nhiệm lên trên người muội rồi sao?"

"Tam muội, ngày hôm qua đã có người thấy Ngọc Bích hạ độc trong thuốc, chẳng lẽ muội cũng nghĩ ta vu oan cho muội sao?" Tần Thư Dao nói xong lập tức nói với Tần lão phu nhân: "Tổ mẫu, nha hoàn Hoàng Oang bên cạnh người là nhân chứng!"

Lông mày Tần lão phu nhân nhíu càng chặt.

Lúc này Hoàng Oang cũng đi tới, quỳ trên mặt đất, giòn tan nói: "Tối hôm qua nô tì tận mắt thấy một mình Tĩnh Nguyệt tỷ tỷ hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, mà Ngọc Bích tỷ tỷ lại lén lút hạ độc vào trong thuốc!"

Tần lão phu nhân nghe vậy lập tức tức giận vỗ lên trên bàn, chỉ vào Ngọc Bích mắng: "Ngươi nói một chút, vì sao muốn mưu hại chủ tử!"

Ngọc Bích chỉ cho rằng bản thân đã làm sạch sẽ, không nghĩ tới lại có người nhìn thấy, nàng ta nhất thời không biết nên nói dối như thế nào. Đưa mắt nhìn Tần Tuyết Như.

Nhưng mà Tần Tuyết Như lại bỗng nhiên đứng lên, nâng chân lên đạp trên người Ngọc Bích một cước, lớn tiếng mắng: "Cái đồ nha hoàn chết tiệt không biết tốt xấu này, cũng dám hạ độc. Thật sự là chán sống rồi!"

Nói xong vừa mạnh mẽ đánh Ngọc Bích một bạt tai, trực tiếp đánh văng một cái răng của Ngọc Bích ra, khóe miệng cũng chảy máu.

Tần Tuyết Như còn sợ Ngọc Bích nói tiếp, lại nói với bà tử một bên: "Còn không nhanh vả miệng cho ta, loại nô tài có ý nghĩ xấu này giữ lại có tác dụng gì!"

Tần Thư Dao cũng đứng lên, đứng ở bên cạnh Ngọc Bích, nhẹ giọng nói: "Tam muội gấp gáp xử lý nàng ta như thế để làm gì. Nàng ta chỉ là một nha hoàn, cho nàng ta một trăm lá gan, nàng ta cũng không dám mưu hại chủ tử của mình. Nói không chừng còn có người sai khiến nàng ta, hay là tam muội hỏi cẩn thận một chút. Dù sao cũng là người của tam muội, nếu như bị người khác nói xấu thì có lẽ không tốt lắm."

Muội muội mưu hại tỷ tỷ, nếu lời này truyền ra ngoài, sợ là Tần Tuyết Như muốn xoay người sẽ càng thêm khó khăn.

Tình thế chuyển biến quá nhanh, làm Tần Tuyết Như hoàn toàn còn chưa suy nghĩ cẩn thận.

"Đại tỷ có ý gì đây?"

"Ta cũng vì tốt cho tam muội, thanh giả tự thanh, tam muội không sợ thẩm vấn xảy ra vấn đề gì sao!" Khóe miệng Tần Thư Dao nâng lên một nụ cười lạnh.

Giờ phút này Ngô thị vội vàng đứng lên, cười nói: "Hai tỷ muội các con lại gây gỗ làm gì, chuyện này là chuyện của Cầm Nhi. Tuy rằng Hoàng Oanh tận mắt nhìn thấy, nhưng mà Cầm Nhi và Ngọc Bích đều chưa thấy mặt nhau được vài lần, vì sao Ngọc Bích phải hại nàng. Như Nhi lại đều luôn đến gặp Cầm Nhi, chẳng lẽ nó còn có thể hại tỷ tỷ nhà mình?"

Gừng càng già càng cay, bỗng chốc đã phủi sạch sẽ.

Nhưng mà Tần Thư Dao cũng không sợ, cười nói như trước: "Vậy ý của mẫu thân là?"

"Mang nha hoàn này xuống thẩm vấn trước, sau đó lại nói!" Trong lòng Ngô thị làm một tính toán nhỏ nhặt, tươi cười trên mặt cũng càng sâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.