Chương trước
Chương sau
"Tam ca hiện tại ở trong cung. Ta phái người đi, chỉ cần nửa canh giờ là đủ rồi!" Mộ Thành Hi đứng lên, sau đó lôi kéo tay của Tần Thư Dao nói.

Hắn hoài niệm độ ấm trên tay nàng, hắn hoài niệm mùi thơm ngát trên người nàng. Nhưng mà hắn lại chỉ có thể lẳng lặng nắm như vậy, nhưng lại không dám nắm lâu, chỉ một cái chớp mắt, hắn liền buông tay nàng ra. Trên mặt lộ ra tươi cười nhìn như thoải mái: "Cô nương không cần gấp gáp như vậy, đợi lát nữa huynh ấy sẽ đến!

Tần Thư Dao hoàn toàn không chú ý tới thay đổi của Mộ Thành Hi, nàng biết bản thân hoàn toàn không thể vào cung, Mộ Thành Hi có thể giúp nàng mời Mộ Thiếu Dục ra, đó là không thể tốt hơn.

Nàng ngồi xuống, trong lòng lại vừa vui mừng, vừa bất an như trước. Từ sau khi nàng trùng sinh, nàng tránh nghi ngờ nên rất ít biểu hiện ra như vậy. Ngay cả Tĩnh Nguyệt đứng ở một bên cũng âm thầm sốt ruột.

Mộ Thành Hi thấy Tần Thư Dao nãy giờ không nói gì, hắn cũng không biết nên nói cái gì, vẻ mặt và giọng nói cũng có chút mất tự nhiên.

Tần Thư Dao cũng không phải đều luôn đắm chìm bên trong bi thương và tự trách, nàng nhìn thoáng qua Mộ Thành Hi, lại nói ra chuyện của Thanh Liên. Hiện tại Tần Khả Cầm đã bị Hàn Thế Quân hạ độc trùng, mà nàng cũng không muốn vì vậy mất đi một người minh hữu.

Tuy rằng hiện tại nàng đã có hôn ước với Mộ Thiếu Dục, nhưng mà nàng biết người trong lòng của Mộ Thiếu Dục chính là Trịnh Anh Anh. Tuy rằng, đối với cửa hôn sự này, Mộ Thiếu Dục không biểu hiện ra chán ghét và bất mãn. Nhưng mà nàng biết, nếu nàng đi cầu Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục chưa chắc sẽ giúp nàng.

Cho nên hiện tại người mà nàng có thể tìm, cũng chỉ có Mộ Thành Hi .

Mộ Thành Hi đã sớm biết chuyện Thanh Liên, chỉ là bản thân cũng lâm vào bên trong khốn cảnh, cho nên mới luôn không ra tay giúp Thanh Liên.

"Cô nương yên tâm, ta sẽ mang nàng ta về trong cung. Về phần người nhà của nàng ta, ta cũng không thể cam đoan bọn họ còn an toàn hay không." Mộ Thành Hi dừng một chút, lại nói: "Bên người ta có một người cực kì đáng tin, nàng càng đáng tin cậy hơn Thanh Liên, mà người này còn biết võ công, cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình ta. Cô nương không cần lo lắng nàng phản bội!

Lúc trước, chẳng qua là Mộ Thành Hi muốn trêu đùa Tần Thư Dao, cho nên phái nha hoàn đi cũng không đáng tin cậy lắm. Chỉ là hiện tại tâm tư Mộ Thành Hi với Tần Thư Dao đã thay đổi, cho nên người đưa qua, đương nhiên là tốt nhất.

Tần Thư Dao không ngờ tới sự thay đổi trong lúc này, chỉ cảm thấy Mộ Thành Hi cũng vì mục đích an toàn, miễn cho lại bị Hoàng hậu giở trò xấu ở giữa. Cho nên Tần Thư Dao cũng không có cự tuyệt.

Hai người ở trong nhã gian, tùy ý trò chuyện. Mộ Thành Hi cũng càng ngày càng thả lỏng, mà Tần Thư Dao cũng đè sự bất an và tự trách xuống dưới đáy lòng. Hai người lại gần như khôi phục lại dáng vẻ lúc trước.

Sau khi trôi qua nửa canh giờ, quả nhiên Mộ Thiếu Dục xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Làm khi Tần Thư Dao nói độc Tương Tư, mày kiếm của Mộ Thiếu Dục cau lại, sau đó lạnh lùng nói: "Độc này quả thật có thuốc giải, chỉ là rất khó tìm. Hơn nữa trong kinh thành không có thuốc giải này!"

Tần Thư Dao nghe xong rất mất mát, nhưng mà trong lòng vẫn ôm một chút hi vọng: "Kinh thành không có, vậy chỗ nào có!"

"Nam Tĩnh, chỉ có Nam Tĩnh mới có!"

Nam Tĩnh cách kinh thành rất xa, hơn nữa Tần Thư Dao là thân nữ nhi, hoàn toàn không có biện pháp tùy ý ra khỏi cửa.

Mộ Thiếu Dục cũng không hỏi nàng vì sao hỏi cái này, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Mộ Thành Hi, lại nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, sau đó đứng lên, lạnh lùng nói: "Nếu không có việc gì, ta đi trước!"

Không biết vì sao khi Mộ Thiếu Dục nhìn thấy Tần Thư Dao và Mộ Thành Hi ở chung một chỗ, trong lòng lại cảm thấy có một chút buồn bực. Hơn nữa khi Tần Thư Dao gặp hoàn cảnh khó khăn người nghĩ đến đầu tiên, không phải vị hôn phu là mình đây, mà là Mộ Thành Hi?

Chẳng lẽ người trong lòng Tần Thư Dao thật sự là Mộ Thành Hi?

Nghĩ đến đây, hắn lại nhíu đầu mày, trong lòng giống như có một tảng đá nặng đè lên, hít thở không thông.

Tần Thư Dao chỉ cho rằng hắn oán hận bản thân, cho nên cũng không giữ lại, cũng không đứng lên đưa tiễn.

Mộ Thành Hi lại cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ có chút cổ quái, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Thư Dao, lại có chút đau lòng, lại có chút hối hận. Chính bản thân ngay từ nhỏ đã kính trọng ngưỡng mộ Tam ca, lại làm sao có thể cướp đoạt nữ nhân của huynh ấy.

Hắn âm thầm cắn môi, rốt cuộc lý trí cũng được tìm về, suýt chút nữa hắn đã gây ra sai lầm lớn, cho dù hắn thích Tần Thư Dao thì như thế nào, chỉ cần Tam ca đối tốt với nàng, chỉ cần nàng hạnh phúc vui vẻ là được.

Cho nên sau khi hắn nghĩ thông suốt, lập tức đứng lên đuổi theo. Hắn lôi kéo tay của Mộ Thiếu Dục, lời vừa ra tới miệng, lại trở nên có chút đông cứng.

Mộ Thiếu Dục cau mày, nghi hoặc nhìn hắn.

Mộ Thành Hi cắn chặt răng, rốt cục nghiêm túc nói: "Huynh phải đối tốt với tam tẩu!"

Những lời này nói ra có chút kỳ quái, cũng có chút đông cứng. Nhưng mà cũng là Mộ Thành Hi hạ quyết tâm, dùng hết toàn lực nói ra.

Hai hàng lông mày của Mộ Thiếu Dục nhăn càng sâu, nhìn đệ đệ cùng cha khác mẹ trước mặt này, hai người bọn họ đã ở cùng với nhau, cùng chơi từ nhỏ, tình cảm đương nhiên vững chắc. Hơn nữa lúc này hắn có thể nhìn thấy kiên định trong mắt đệ ấy, càng có khả năng nhìn thấy tình ý trong mắt đệ ấy.

Hắn ngẩng đầu, lại nhìn thoáng qua Tần Thư Dao luôn đứng ở cửa, rốt cuộc khóe miệng cũng mỉm cười, sau đó một câu cũng không nói lập tức xoay người rời đi.

Tần Thư Dao nhìn bóng lưng của Mộ Thiếu Dục, nhíu chặt hai hàng lông mày, đây là có ý gì? Chẳng lẽ còn chán ghét bản thân? Đúng vậy, dù sao trong lòng hắn chỉ có một mình Trịnh Anh Anh. Không biết vì sao, trái tim của Tần Thư Dao cũng có một chút mất mát.

Ngay cả Mộ Thành Hi đứng ở bên cạnh nàng, nàng cũng không phát hiện ra.

Mộ Thành Hi hiểu Mộ Thiếu Dục nhất, đương nhiên hắn hiểu được ý nghĩa trong nụ cười kia là gì.

"Ta đưa cô nương trở về!"

Mộ Thành Hi nhìn Tần Thư Dao, đã không còn khó chịu như vừa rồi.

Khóe miệng Tần Thư Dao nở nụ cười yếu ớt, thực ra nàng rất tỉnh táo, lúc này bản thân không nên dây dưa với Mộ Thành Hi nhiều, miễn cho bị người hiểu lầm.

"Đa tạ Ngũ hoàng tử, bản thân ta có thể tự trở về!"

Mộ Thành Hi cũng đã sớm quen Tần Thư Dao lạnh lùng, nhưng mà hiện tại nàng đối xử với bản thân như thế, nơi nào đó trong lòng như bị kim châm, làm cho hắn cảm giác hơi đau đớn.

Đây là nàng đang nhắc nhở hắn? Khoảng cách giữa hai người bọn họ càng xa, đã không có hi vọng gì. Khóe miệng của hắn nở nụ cười khổ, cuối cùng vẫn gật đầu, bản thân chỉ cần ở phía xa nhìn nàng đến nơi là được rồi.

Tần Thư Dao không biết Mộ Thành Hi cũng đã sớm nảy sinh tình cảm với nàng, chẳng qua là nàng không muốn để cho Hoàng hậu bắt được nhược điểm mà thôi.

Sau khi trở lại Tần phủ, Tần Thư Dao nhận được thư Hàn Thế Quân đưa tới, qua vài ngày nữa là hội thi tổ chức ba năm một lần, không ít tài tử phong lưu và tài nữ bên trong kinh thành đều sẽ đi tham gia. Hội thi lần này sẽ hấp dẫn không ít, chỉ là hai người Mộ Thành Hi và Mộ Thiếu Dục chưa hẳn sẽ đi.

Hơn nữa Hàn Thế Quân yêu cầu Tần Thư Dao làm cũng rất đơn giản, đó là để nàng mang theo hai người Mộ Thành Hi và Mộ Thiếu Dục cùng tham gia.

Sau khi Tần Thư Dao nhận thư, thì nhíu đầu mày, chẳng lẽ ở trong hội thi, Hàn Thế Quân biểu hiện võ thuật, sau đó đạt được xem trọng của Mộ Thiếu Dục. Chuyện này đối với Tần Thư Dao mà nói là không khó, có lẽ còn không cần Tần Thư Dao ra mặt, Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi đều sẽ xuất hiện ở trong hội thi.

Chỉ là Mộ Thiếu Dục chẳng phải người ngu dốt, làm sao có thể dễ dàng dùng một người mà Mộ Tử Liệt đã dùng qua. Có lẽ bên trong còn có âm mưu gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.