Chỉ cần không trả giá bằng tình cảm, gả cho ai cũng đều giống nhau. Nàng cũng sắp cập kê, tuy rằng trong lòng nàng không đồng ý lấy chồng lần nữa, nhưng mà việc hôn sự này, sao bản thân có thể làm chủ được? Chính là kiếp trước nàng cố ý phải gả cho Hàn Thế Quân, mà hai người Ngô thị và Tần Lương cũng gật đầu đồng ý, nếu như hai người bọn họ không đồng ý, như vậy bản thân cũng sẽ không cưỡng cầu gả cho hắn ta.
Vả lại gả cho Mộ Thiếu Dục còn phải để Hoàng thượng và Thái hậu gật đầu, nếu bọn họ không đồng ý, bản thân cũng không có khả năng gả. Cho nên sao bản thân phải khổ mà phiền não chứ!
Về phần Trịnh Anh Anh, muội ấy không quản mình có gả hay không, trong lòng muội ấy nhất định sẽ có khúc mắc với mình, muốn trở thành bằng hữu lần nữa, sợ là khó càng thêm khó.
Trên mặt hồ gió nhẹ thổi qua làm bình tĩnh trong lòng nàng gợn sóng, cũng làm cho nàng âm thầm hạ quyết tâm. Kiếp này nàng chỉ cần báo thù, mặc kệ gả cho ai cũng giống nhau. Chỉ cần đối phương có thể mang đến quyền thế cho bản thân, mang đến cho bản thân nhiều lợi ích lớn hơn nữa, có cái gì không được đâu!
Hóa ra nàng đều luôn một mình như vậy, chỉ là nếu không ích kỷ, như vậy hối hận chỉ có bản thân mình.
Kiếp trước vì Hàn Thế Quân, Tần Thư Dao gần như giao cả trái tim cho hắn ta. Nhưng cuối cùng kết quả của nàng lại trở nên thê thảm như vậy.
Sau khi Tần Thư Dao nghĩ thông suốt, nàng không hề mê mang, không hề cảm thấy khó xử. Nàng quay đầu lại, phát hiện Trịnh Anh Anh đi về phía mình.
Trịnh Anh Anh nhìn mỉm cười trên mặt Tần Thư Dao, ngẩn ra, sau đó lỗ mũi lại đau xót, hai tròng mắt lại đỏ bừng, nàng âm thầm cắn chặt răng, mới không để giọt nước mắt rơi xuống.
Nàng đi đến trước mặt Tần Thư Dao, hít một hơi thật sâu, mới ngẩng đầu, hỏi: "Tỷ thích Tam biểu ca sao?"
Thích không?
Tần Thư Dao nhẹ nhàng lắc đầu: "Việc hôn sự, cho tới bây giờ đều là lệnh của cha mẹ. Ta cũng không thích, nhưng mà nếu Hoàng hậu nương nương cố ý như thế, ta cũng không có biện pháp nào. Biện pháp bây giờ, chỉ có phụ thân muội đi chỗ Hoàng thượng cầu thân, có lẽ Hoàng hậu sẽ bỏ ý nghĩ này đi!"
Trịnh Anh Anh nghe vậy, trên má hiện ra một chút đỏ ửng, vừa rồi nàng còn tưởng rằng Tần Thư Dao thích Mộ Thiếu Dục, hiện tại thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Thư Dao, hơn nữa còn nói thẳng không thích, rốt cuộc tảng đá trong lòng cũng để xuống.
Nhưng mà khi nàng nghe được câu nói kế tiếp, lại làm cho nàng ngẩn người, làm cho nàng có chút kinh ngạc, chỉ là không thừa nhận cũng không được. Nếu Hoàng hậu cố ý như thế, như vậy lấy gia thế của Tần Thư Dao, cũng xứng với Mộ Thiếu Dục, đến lúc đó Hoàng thượng sẽ có khả năng đồng ý chuyện này. diễn-đàn-lê-quý-đôn
Nếu bản thân thật sự muốn gả cho Mộ Thiếu Dục, như vậy cũng chỉ có trước hết để người nhà của chính mình đi chỗ Hoàng thượng cầu thân.
Chỉ là dù sao Trịnh Anh Anh vẫn là một tiểu cô nương, loại chuyện này làm sao có thể tự mình mở miệng!
Tần Thư Dao nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Trịnh Anh Anh, trong lòng nàng khe khẽ thở dài, tất nhiên nàng hiểu đau khổ và đắng chát trong Trịnh Anh Anh, chỉ là việc này không phải là nàng ta có thể quyết định.
Hơn nữa hiện tại chuyện này còn chưa định xuống, chỉ có bản thân Trịnh Anh Anh tranh thủ, có lẽ còn có một chút hi vọng.
"Ta biết muội thích hắn, nhưng mà ta cũng bất lực. Hiện tại chỉ có cách, muội đi tìm phụ thân, mẫu thân của muội, cầu thân cho muội thôi!" Tần Thư Dao lại than nhẹ một tiếng.
Vừa rồi nàng nhìn thấy một thoáng vui mừng trong mắt Hoàng hậu, nàng biết Hoàng hậu vì Mộ Thiếu Dục đính hôn, chuyện này không tính là khó. Dù sao Hoàng hậu là một quốc gia chi mẫu, bà ta có thể chủ động vì Mộ Thiếu Dục tìm được một hôn sự môn đăng hộ đối, Hoàng thượng nên cao hứng mới đúng.
Cho nên dù Tần Thư Dao và Hiền phi lấy Hoàng thượng và Thái hậu đến áp chế Hoàng hậu, nhưng mà đối với chuyện này, Hoàng hậu cũng đã sớm tin tưởng tràn đầy.
Cho nên Trịnh Anh Anh mới có thể gấp gáp và khổ sở như thế, cho nên Mộ Thiếu Dục mới càng thêm lạnh lùng với mình, cho nên Mộ Phương Hoa mới có thể đắc ý như thế.
Sau đó hai người bọn họ đều không nói chuyện, chỉ là hai người đều đứng ở bên hồ, nhìn trên mặt hồ bị gió thổi nổi lên sóng gợn.
Thời điểm dùng cơm trưa, Hoàng hậu đặc biệt để cho người ta sắp xếp Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục ngồi ở cùng một chỗ. Tuy rằng nam nữ nên phân chỗ ngồi, nhưng mà Hoàng hậu nói đều là chơi đùa với nhau từ nhỏ, cho nên không có quan hệ. Cuối cùng Hoàng hậu còn ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao cúi đầu im lặng ăn đồ ăn, bữa cơm này làm cho nàng giống như ăn phải nến, hoàn toàn không cảm nhận được một chút hương vị nào.
Sau khi trở lại Tần phủ, Tần Tuyết Như lập tức nói ý tứ của Hoàng hậu cho mọi người trong phủ nghe, lần này không chỉ có Tần lão phu nhân, mà Tần Lương cũng vẻ mặt vui mừng.
Mặc kệ như thế nào, Mộ Thiếu Dục đều là một nhân tài không tồi. Ấn tượng của Tần Lương với hắn cũng không tệ.
Chỉ là nói như vậy, hai nữ nhi Tần gia đều gả cho hoàng gia làm hoàng tử phi, chuyện này là vinh hạnh vô cùng với Tần gia. Ngô thị lúc thì cao hứng, lúc thì lại có chút tức giận, luôn cảm thấy không thể tiện nghi để Tần Thư Dao gả cho Mộ Thiếu Dục như vậy được.
Mà Tần lão phu nhân lôi kéo Tần Thư Dao nói một hồi lâu, đơn giản chính là dạy một ít chuyện người con dâu cần phải làm sau này như nhu thuận biết chuyện thế nào.
Cuối cùng vẫn là Tần Thư Dao hờn giận: "Tổ mẫu, chuyện này còn chưa có định đâu. Người đã gấp gáp như vậy rồi!" Nói xong liền bày ra vẻ xấu hổ.
Lúc này Tần lão phu nhân mới không lại nói đến chuyện này nữa, mà nói với Ngô thị: "Dao Nhi cũng rất nhanh nữa sẽ cập kê, ngươi làm mẫu thân cũng nên có chút để tâm. Mặc kệ như thế nào, chuyện này còn chưa có kết luận, ngươi cũng đừng truyền loạn khắp nơi!"
Ngô thị cười khẽ gật đầu, trong lòng lại buồn bực không thôi, bà ta quay đầu nhìn thoáng qua Tần Tuyết Như, thấy trên mặt nàng không có một chút buồn bực nào, ngược lại còn có chút đắc ý dào dạt, thì biết chuyện này sợ là không tốt như trong tưởng tượng. Cho nên trong lòng lại có chút vui mừng.
"Lão phu nhân nói đúng, Dao Nhi cập kê chỉ còn nửa năm nữa thôi. Hiện tại bắt đầu chuẩn bị, thời gian cũng vừa đủ!"
Tần lão phu nhân hài lòng gật gật đầu, bà đều luôn muốn tìm cho Tần Thư Dao một nhà chồng tốt, nhưng mà Mộ Thiếu Dục này quả thật là một nhân tài không tệ. Nếu sau này thật sự gả, cho dù Mộ Thiếu Dục không ngồi lên ngôi vị hoàng đế, chỉ cần phong Vương gia, vậy cũng có thể chuyển ra khỏi cung, sống ở ngoài.
Một đám người còn nói một lát nữa, Tần lão phu nhân mới nói mệt mỏi, để bọn họ đều trở về.
Như Ý Uyển
Tần Tuyết Như với vẻ mặt đắc ý đã nói tất cả mọi chuyện cho Ngô thị nghe, sau khi Ngô thị nghe xong, ý cười trên mặt cũng càng sâu.
"Vậy ý của con là, Hiền phi không thích nàng, chính là Hoàng hậu áp đặt xuống! Hơn nữa nghe nói Ngũ hoàng tử cũng có ý với nàng."
Sau khi Tần Tuyết Như nói xong, thì cảm thấy làm sao Tần Thư Dao có thể được nhiều người thích như vậy, trong lòng lại ghen tị không thôi.
Ngô thị nhìn bộ dạng này của Tần Tuyết Như, đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng nhi nữ, chỉ là nghe nói tất cả những thứ này đều là Hoàng hậu sắp xếp, trong lòng Ngô thị cũng càng thêm vui mừng.
"Mấy tin tức này nhất định phải truyền ra để tất cả các phố lớn đều biết đến, nếu hôn sự lần này không thành, như vậy cũng không có người nào dám cưới một nữ nhân như vậy!" Trong lòng Ngô thị cũng đã sớm tính toán tốt, mặc kệ lần này Tần Thư Dao có thể gả cho Mộ Thiếu Dục hay không, bà ta đều sẽ truyền tin tức này ra ngoài, để trong ngoài Tần Thư Dao đều không có mặt mũi nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]