Chương trước
Chương sau
Trong tay Tần Thư Dao cầm một đóa hoa mẫu đơn diễm lệ, đi thẳng tới chỗ của Mộ Phương Hoa. Khóe miệng của nàng ẩn chứa tươi cười ngọt ngào, bước chân cũng nhẹ nhàng, khi đi đến bên cạnh Hàn Thế Quân, nàng cố ý giẫm phải chân váy, lại cố ý làm bộ như không cẩn thận đẩy Hàn Thế Quân, sau đó bản thân lại không cẩn thận ngã xuống đất.

Tần Thư Dao hét lên một tiếng, bông hoa trong tay cũng rơi trên mặt đất, mà Hàn Thế Quân có cảm giác bị đẩy một phen, nhịn không được lui về phía sau hai bước, chân của hắn vừa vặn dẫm nát đóa hoa mẫu đơn kia. Hắn hoảng hốt nhìn về phía sau, thì nhìn thấy cô nương vừa mới múa trên đài, đang ở dưới chân của hắn.

Lúc này Tần Thư Dao nhịn không được kêu to ra tiếng: "A... Đau quá a..."

Mọi người xung quanh chỉ tưởng Hàn Thế Quân đẩy ngã Tần Thư Dao xuống đất, Tần Thư Dao bị đau ngồi dậy, nhìn vết thương mà nàng cố ý cắt qua trên tay, lại nhìn thoáng qua bông hoa mẫu đơn rơi trên mặt đất, cúi đầu nhẹ giọng khóc lên.

Lần này Hàn Thế Quân có chút sợ hãi, tuy rằng hắn không biết cô nương trước mắt này là thiên kim nhà ai, nhưng vừa rồi trưởng công chúa Hoa Phượng có nói qua một năm kế tiếp, Tần Thư Dao có thể tùy ý ra vào phủ công chúa. Nói cách khác Tần Thư Dao là người mà hắn đắc tội không nổi.

Hắn vội vàng ngồi xổm xuống, sốt ruột muốn nâng Tần Thư Dao dậy, nhưng Tần Thư Dao lại bỗng nhiên la lớn: "Tránh ra!"

Tuy rằng niên đại này nam nữ không quá khắt khe với nhau, nhưng nam nữ vẫn phải duy trì khoảng cách nhất định, mà Hàn Thế Quân có cử chỉ như vậy, rơi vào trong mắt người khác, chính là một đăng đồ tử* vô lễ.

(*Đăng đồ tử: đồ dê xồm)

Hàn Thế Quân đang ngồi xổm có chút tiến thoái lưỡng nan*, xấu hổ nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, hi vọng Mộ Thiếu Dục có thể vì chính mình nói mấy câu. Nhưng Mộ Thiếu Dục lại đứng nhìn bọn họ từ trên cao xuống, đôi mắt lộ ra một chút thú vị.

(*Tiến thoái lưỡng nan: là tình trạng không biết nên chọn quyết định nào cho đúng)

Ở phía xa Tần Tuyết Như đang chơi đùa nghe được động tĩnh, cũng đi tới nơi này, thấy một màn như vậy khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh, chỉ là trước mặt người ngoài, nàng ta vẫn biết nên biểu hiện tình tỷ muội.

Cho nên nàng ta vội vội vàng vàng chạy tới, ngồi xổm xuống đỡ Tần Thư Dao từ dưới đất lên, cố ý khẽ nói: "Người từ chỗ nào không hiểu quy cũ như vậy, cơ thể của tỷ tỷ ta là kim chi ngọc diệp, người như ngươi là có thể chạm vào sao."

Nói xong lại vội vàng nâng Tần Thư Dao lên, ra vẻ quan tâm nói: "Tỷ tỷ, tỷ có bị thương chỗ nào không? Đăng đồ tử này chạm vào chỗ nào của tỷ rồi? Trở về muội nói cho phụ thân, để phụ thân trừng trị hắn."

Lời nói này tuy rằng tràn đầy quan tâm, nhưng người phía xa không thấy rõ tình huống, sẽ cho rằng Tần Thư Dao bị Hàn Thế Quân khinh bạc.

Thanh danh nữ tử là trọng yếu nhất, nếu truyền ra Tần Thư Dao bị người khinh bạc ở trong phủ công chúa, như vậy Tần Lương luôn luôn sĩ diện, có lẽ sẽ gả Tần Thư Dao cho Hàn Thế Quân.

Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, nhìn như là Tần Tuyết Như quan tâm nàng, thực tế là muốn đẩy nàng vào trong đống lửa mà thôi. Có lẽ Tần Tuyết Như không biết thân phận chân chính của Hàn Thế Quân, nhưng thấy y phục và hành vi của Hàn Thế Quân là có thể biết hắn xuất thân từ đâu, hắn không phải đại phú đại quý gì.

Thứ tử luôn bị hạn chế mọi bề, hiếm khi bày ra được cử chỉ hào phóng.

Cho nên cho dù là kiếp trước sau khi Hàn Thế Quân ngồi lên vị trí Hầu gia, có chút thói quen đó vẫn khó sửa đổi được.

Tần Thư Dao cúi đầu lau nước mắt, sau đó thấp giọng nỉ non nói: "Tỷ không có chuyện gì, chính là người này không có mắt, không cẩn thận đụng vào tỷ, còn giẫm lên tay của tỷ, vết thương trên tay không nghiêm trọng lắm, cho nên muội muội không cần quá lo lắng."

Đóa hoa mẫu đơn đã bị giẫm nát trên đất, có thể chứng minh tất cả.

Tuy rằng giọng nói của Tần Thư Dao không lớn, nhưng người xung quanh đều nghe được nàng nói gì, cho nên đều trách cứ Hàn Thế Quân.

Hàn Thế Quân sợ hãi, vội vàng khom người cúi chào, nói xin lỗi: "Thật sự là xin lỗi, tại hạ không cô ý đụng vào tiểu thư, kính xin tiểu thư thứ lỗi."

Tần Thư Dao lạnh lùng nhìn thoáng qua Hàn Thế Quân, sau đó đi đến bên người Mộ Thiếu Dục, cúi người thi lễ nói: "Tam điện hạ kim an." Tiếp đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Hàn Thế Quân, lại nhẹ giọng nói: “Sao Tam điện hạ lại nói chuyện cùng loại người này, vừa rồi ta đi ngang qua, còn nghe hắn đề nghị Tam điện hạ tấn công Nam Cương. Tuy rằng hiện tại Nam Cương phản loạn, nhưng cũng là bởi vì những tiểu tặc nhân cơ hội làm loạn, cho nên dân chúng lầm than. Nếu điện hạ thật sự đi tấn công, chẳng phải ngày đó dân chúng càng thêm lo lắng. Sao Điện hạ không trấn an dân thường gặp tai hoạ ở đó, để tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết đến Đại Minh triều chúng ta không phải là mãng phu thôn dã, cũng để dân chúng trong thiên hạ được yên tâm."

Lời này vừa nói ra trên mặt Hàn Thế Quân lúc xanh lúc đỏ lúc tím, hắn thật vất vả mới tìm được một cơ hội ở chung cùng Mộ Thiếu Dục, sẽ nói hết những ý tưởng mà hắn đã nghiên cứu trong thời gian dài cho Mộ Thiếu Dục nghe.

Tuy rằng vừa rồi Mộ Thiếu Dục hơi không kiên nhẫn, nhưng khi nghe những lời của hắn cũng có chút khen ngợi.

Nhưng hiện tại bỗng nhiên xuất hiện một tiểu nha đầu, nói thẳng hắn là mãng phu thôn dã.

Tất cả vừa rồi Mộ Thiếu Dục đều thấy cả ở, mặc dù hắn không rõ vì sao vị cô nương này cố ý muốn ngã xuống giá họa cho người trước mắt này, nhưng khi nghe nàng giải thích, trong lòng kinh ngạc không thôi.

"Ý của Tần đại cô nương là?"

Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục có hứng thú, trong lòng càng vui mừng, trên mặt cũng nâng lên một chút ý cười thoáng qua: "Đại Minh triều chúng ta lập quốc cũng đã hơn năm mươi năm. Qua nhiều năm như vậy, ở Nam Cương thường xuyên xuất hiện hiện tượng lưu dân (dân lưu lạc) làm loạn, trong hai năm qua không nạn hạn hán thì lũ lụt, cho nên dân chúng mới lầm than. Những người man tử (mọi rợ, dã man) kia càng nắm đúng thời cơ muốn phản loạn, nếu như chúng ta tấn công, như vậy chỉ sẽ khiến cho lòng dân bất an, ngược lại còn cho những người man tử kia có cơ hội mượn sức mạnh của lòng dân, làm cho bọn họ chống lại Đại Minh triều ta."

Nói xong Tần Thư Dao dừng một chút, nhìn thấy trên mặt Mộ Thiếu Dục đều là tán thưởng, trong lòng vui mừng không thôi, xem ra bước đi này đúng rồi.

Nàng lại nói: "Những bè đảng kia tự nhiên sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, nhưng cũng tuyệt đối không thể tấn công. Hiện tại đã đầu hạ, dân Nam Cương cũng bắt đầu gieo mạ cày bừa, sao triều đình không phát hạt giống lúa nước, để dân Nam Cương biết tấm lòng của Đại Minh triều chúng ta."

Tuy Đại Minh triều lập quốc hơn năm mươi năm, nhưng lương thực trong kho lương có hạn, hơn nữa mấy năm nay Mạc Bắc cũng thường có bè phái làm loạn, cho nên lương thực trong quốc khố càng không đủ.

Cũng đang vì nguyên nhân này, cho nên Hoàng thượng mới luôn do dự, không biết nên làm thế nào cho phải.

Phương bắc địch đến xâm phạm, phía nam dân chúng làm loạn, nếu hai bên đều đánh, như vậy Đại Minh triều sẽ tổn thất nặng nề, hơn nữa còn mất lòng dân.

Nhưng nếu phát lương thực, lương thực trong quốc khố không đầy đủ. Hơn nữa nạn hạn hán năm trước, các nơi thu hồi lương thực cũng không nhiều lắm.

Hơn nữa hạt giống cũng không quý, tuy là nhỏ bé, nhưng lại lấy được sức mạnh của lòng dân, dù sao nạn hạn hán năm trước, không ít người đã mất hết hạt giống trong nhà.

Không bột đố gột nên hồ*, có hạt giống dân chúng cũng an tâm không ít.

(*Không bột đố gột nên hồ: Cho dù là cô gái có thông minh, không gạo cũng không nấu ra cơm được. Nói về khi làm một việc mà thiếu điều kiện tất yếu thì rất khó hoàn thành).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.