Lúc thỉnh an kết thúc chuẩn bị đi trở về, lão phu nhân đứng dậy nhìn vẻ mặt của các nàng lại dường như thoáng có chút không muốn, trong miệng không mặn không lạt nói chuyện: "Con đây vừa trở về, nha đầu Thuần Nhi kia cũng đi ra ngoài. Chao ôi, bên trong phủ này không biết tưởng thật là càng ngày càng lạnh rõ rồi."
Mộ Lam Yên cho rằng chỉ là một câu tán gẫu nhàn nhạt, mặc dù nàng không biết Thuần Nhi trong miệng lão phu nhân là ai. Ánh mắt Mẫn phu nhân cũng là thoáng qua một chút tức giận không dễ dàng phát giác.
"Họ đi nơi nào."
"Đi Long Vực tự ăn chay niệm Phật rồi."
Trong lòng Mộ Lam Yên đánh giá đối thoại của bọn họ. Vừa bắt đầu gặp Mẫn phu nhân, nàng đã biết Mẫn phu nhân là vì con gái của nàng, cho nên thành tâm niệm Phật. Lão phu nhân trước mắt này tương ứng đã lớn tuổi cho nên không có việc gì thắp chút nhang. Nhưng Thuần Nhi trong miệng họ, lại ngay trước lúc họ chân đi vào, chân sau lại đi Long Vực tự hương khói vượng nhất thành Biện Kinh kia ăn chay niệm Phật? Nếu như không phải còn có một nam chủ nhân chưa từng gặp mặt —— Ngao Tháp, Mộ Lam Yên sẽ cảm thấy nàng tiến vào không phải là một phủ đệ, mà là một am ni cô rồi!
Chỉ thấy lão phu nhân lần nữa từ từ thở dài một hơi, nói: "Mấy ngày nữa, chính là ngày ta vào phật môn. Phương trượng niệm tình ta hồng trần chưa dứt, để cho ta tu hành ở trong nhà. Trong ngày thường, nha đầu Thuần Nhi kia ít khi chạy tới Thánh Địa Phật Tổ, cho nên nàng muốn đi qua sớm hơn ta mấy ngày, gạt bỏ hồng trần quyến luyến."
"Vậy, muội muội quả nhiên là có lòng."
Nghe đến đó, Mộ Lam Yên coi như là hiểu Thuần Nhi trong miệng các nàng, nhất định là Nhị phu nhân của Ngao Tháp rồi.
"Đúng vậy đó. Mẫn nha đầu, con cũng trở lại rồi. Không bằng sau buổi trưa hãy thu dọn một tý hành lý, đi theo ta cùng đi làm bạn với Thuần nha đầu thôi."
Mẫn phu nhân ngoái đầu lại liếc mắt nhìn Mộ Lam Yên, muốn từ chối: "Nhưng mà, buổi chiều con tìm một vị thợ may cho Yên Nhi, muốn coi làm mấy bộ xiêm áo cho Yên Nhi. Mẫu thân, người xem, nếu không có thể ngày mai đi được không?"
Lão phu nhân đột nhiên vỗ trán mình: "Con xem đầu óc của ta đây." Nhìn hai người phía dưới mặt đầy hoài nghi, chỉ thấy gương mặt bà hậu tri hậu giác: "Vốn là ta đã định cho Lam Yên một chút lễ ra mắt, mới vừa rồi chỉ cho bao tiền lì xì, lại không cho đồ. Chiếu cố nói chuyện phiếm với các con, ngược lại quên mất việc này. Vạn cô, đi lấy quà tặng mà ta muốn tặng nhị tiểu thư tới."
"Vâng." Vạn cô đáp một tiếng, chính là lui ra ngoài.
Lúc này, lão phu nhân nói là già nên hồ đồ rồi, kì thực trong lòng đánh bàn tính cố ý lấy đồ cho hai lần. Một là vì biểu đạt đối đãi của mình với bất kỳ con cháu nào đều là ngang hàng. Thứ hai chính là nói cho Mộ Lam Yên, ở trong lòng ta đây ngươi không quan trọng......
Mộ Lam Yên và Mẫn phu nhân liếc mắt nhìn lẫn nhau, vốn đã định đi về nhưng không nghĩ trên đường lại vẫn trộn lẫn nhiều chuyện như vậy. Ngay sau đó, họ cũng chỉ đành ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, chờ Vạn cô cầm đồ vật đi lên.
Mười cuộn lương bố, năm cây trâm ngọc, năm cây trâm vàng, mười cặp vòng tay cộng thêm một da lông chồn trắng như tuyết mà Vạn cô đặt ở trên khay của những tỳ nữ kia. Mấy cái trâm vàng ngọc bên kia thì nàng không biết có tốt hay không, nhưng mà mười cuộn lương bố này thì nàng biết rõ ràng.
Những thứ bố kia xuất phát từ một bố phường gọi là Hà Công phường. Hà Công phường đưa ra mỗi một xấp bố thì cạnh biên cũng sẽ thêu lên dấu hiệu đặc biệt của bọn họ, hơn nữa châm pháp là nhà khác không có. Bố phường này chỉ làm cho Hoàng thất, tất cả nương nương cung nữ trong cung đều là xuất thân từ một nhà này. Cũng không phải Công phường này tính tình lớn, mà chính là tiên hoàng hậu đã từng truyền lệnh, thường ngày không cho phép Hà Công phường nhận tờ danh sách của lão bách tính.
Chuyện này dĩ nhiên là có nguyên nhân. Hà Công phường đưa lương bố thượng đẳng vốn là hoàng hậu chuẩn bị cho ngoại bang biến thành hạ đẳng, cũng bởi vì trộn lẫn với danh sách của dân chúng làm cho ngoại bang cho rằng Kỳ quốc không xem trọng đối với bọn họ. Mặc dù trên căn bản đám người phụ trách Hà Công phường kia đều bị xử tử, nhưng ông chủ của Hà Công phường thì các nàng không thể động vào. Hay, bởi vì bọn họ biết nguyên vật liệu mà người trong cung cần, sau đó bèn sống chết mặc bay.
Cho nên, lão phu nhân có thể lập tức lấy ra đồ chỉ có Hoàng thất mới có thể hưởng dụng, không phải thân phận bà không tầm thường mà Hà Công phường cho nàng tình mọn, chính là thân phận bà không giống nhau, luôn có thể nắm được ban thưởng như vậy......
Suy nghĩ một vòng, vẫn cảm thấy phía sau khả năng tương đối lớn một chút.
Khi tiếng Vạn cô vang dội đọc xong tất cả ban thưởng, Mộ Lam Yên chính là đứng dậy quỳ gối tạ lễ: "Lam Yên cám ơn lão phu nhân."
Lão phu nhân tất nhiên cười ha ha một phen, nói về phía Mẫn phu nhân: "Ta tạm tặng nhiều vải vóc như vậy, đợi lát nữa ngươi kêu thợ may tới. Nếu mà lo lắng đám nô tỳ nhìn không tốt, để Vạn cô đi qua hỗ trợ nhìn không được sao, cũng tránh cho nha đầu Tương Nhi kia tới làm loạn nữa."
Mẫn phu nhân vẫn còn có chút khó xử, nhưng thấy thái độ lão phu nhân nhất định muốn nàng buổi chiều phải đi theo bà, chỉ đành xem như thôi gật đầu một cái.
Cuối cùng đoàn người mang theo quà tặng mà lão phu nhân tặng đi ra khỏi Hà Hương viên, Vạn cô đỡ lão phu nhân đứng ở cửa đại sảnh xa xăm nhìn bọn họ rời đi.
Lão phu nhân không còn bộ dáng hòa ái, trên mặt dần dần bộc lộ vẻ hung ác.
"Lão phu nhân, vì sao người khách sáo với nha đầu Mộ Lam Yên kia như thế?" Vạn cô nói.
Trong ánh mắt thăm thẳm của lão phu nhân bắn ra một thoáng ý thù địch: "Khiến nàng mê muội, nơi nào mới là nàng nên đứng."
"Nhưng dù sao nàng cũng là phu nhân đích thân tìm trở về, lòng của nàng không phải nghĩ tới phu nhân sao?"
Nói tới đây, vẻ mặt lão phu nhân mới dần dần thu hồi, trên mặt cũng hiện lên vẻ thất vọng: "Ta trăm cay nghìn đắng muốn đẩy Phí Mẫn đi, cũng chỉ là muốn cho con trai ta có thể tỉnh táo chút. Ngươi nhìn Ngao gia ta những năm này bị người khác đâm thọt sau lưng còn chưa đủ sao. Từ lúc lão gia xa rời kinh đô, quả nhiên là mặc kệ chúng ta."
Vạn cô than một tiếng, cả Thanh Hà viện dần dần bao phủ một tầng buồn bã không rõ......
Sau khi ăn cơm trưa xong, Mẫn phu nhân dẫn theo một tỳ nữ, bèn cùng với lão phu nhân ngồi xe đi tới Long Vực tự.
Còn ở trong Mộng Tương viện, Ngao Tương vẫn rơi nước mắt từ buổi sáng tới buổi trưa, chưa uống giọt nước, trong lòng phiền muộn không dứt. Ngồi trước gương đồng ở khuê phòng, không biết bao nhiêu lần lau chùi mà không lau sạch được nước mắt, nha hoàn đứng ở một bên sốt ruột: "Tiểu thư, ngài cũng đừng khóc, xem mặt cũng khóc lem hết rồi. Đến lúc đó nhị hoàng tử điện hạ gặp phải, chắc sẽ rất đau."
Ngao Tương vừa nghe thấy nhị hoàng tử, trong nháy mắt dừng nước mắt lại. Một đôi mắt đau lòng không dứt đối mặt tỳ nữ bên cạnh: "Bây giờ ngươi xem một chút, mặt của ta có phải đã lem luốt hay không?"
Tỳ nữ hì hì một tiếng che mặt mà cười, đưa tay xoa xoa nước mắt còn sót lại trên mặt tiểu thư: "Nô tỳ là nói, nếu mà ngài cứ khóc, sẽ lem luốt luôn. Bây giờ, trang ## bubble ngài đó vẫn là như hoa như ngọc, nhị hoàng tử điện hạ gặp được, nhất định bị người mê hoặc thần hồn ngã nhào."
Bị nha hoàn trêu ghẹo, trên mặt Ngao Tương cũng cười rộ lên hì hì bật cười một tiếng: "Nha đầu chết tiệt ngươi đó, lại trêu ghẹo ta." Vừa định đưa tay gõ, ngoài cửa đã truyền đến tiếng của gã sai vặt.
"Khởi bẩm tiểu thư, ngoài cửa có Tiểu Thúy cầu kiến."
Ngao Tương nghi ngờ nhìn một chút nha hoàn trước mặt, thấy đối phương cũng lắc đầu một cái bèn hô với bên ngoài: "Mời nàng vào đi."
Sau đó lung tung lau khô nước mắt, bèn đi ra cửa.
Sau lưng Tiểu Thúy dẫn theo hai tỳ nữ, đi theo gã sai vặt vào Mộng Tương viện. Sau khi ra ngoài từ trong gian phòng, Ngao Tương thấy được trên tay các nàng đều cầm đồ, chính là tò mò hỏi: "Các ngươi đây là......"
Tiểu Thúy chính là nữ tỳ thiếp thân của mẫu thân, Tiểu Thúy đến dĩ nhiên là có liên quan với mẫu thân.
"Tham kiến tiểu thư, tiểu thư vạn phúc kim an." Mọi người cùng chỉnh tề quỳ gối hành lễ, Ngao Tương chỉ bày tỏ đáp một tiếng, bèn hỏi thăm họ đây là muốn làm gì.
Tiểu Thúy ngoái đầu lại liếc mắt nhìn đồ sau lưng bèn nói: "Đây là phu nhân dặn dò. Trong lòng phu nhân tất nhiên đối với những chuyện làm ngày hôm qua, trong lòng áy náy không dứt, cho nên lệnh nô tỳ đưa chút đồ cho tiểu thư."
"Mẫu thân của ta đâu?" Ngao Tương đuổi sát hỏi, dù sao mặc kệ có bao nhiêu đồ, cũng không chống cự nổi một câu quan tâm của mẫu thân.
Tiểu Thúy dừng một chút: "Sau khi ăn cơm trưa xong, Phu nhân đã cùng lão phu nhân đi ra khỏi phủ."
"Vậy sao các ngươi không đi theo chứ? Nếu mẫu thân của ta xảy ra chuyện gì, các ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi sao?" Tiểu Thúy và Dung Thố đều là Bảo Tiêu Cận Thân mà Ngao Tháp phái cho Mẫn phu nhân. Đây là Ngao Tương rõ ràng trong lòng, vì vậy thấy Tiểu Thúy chính là có chút kinh ngạc.
Tiểu Thúy giải thích phu nhân chỉ là ngại vì họ vừa trở về, bèn để cho các nàng ở lại trong phủ nghỉ ngơi, hơn nữa xuất hành theo lão phu nhân đều là cao thủ bên trong phủ. Cuối cùng, Ngao Tương mới yên tâm ở trong lòng.
Thấy Tiểu Thúy lại móc ra từ trong ngực một bình son nước khiến nàng kiên quyết ném đi, chính là tức giận cắn răng vang ken két. Nếu không phải Tiểu Thúy tay mắt lanh lẹ, Ngao Tương đã hung hăng quăng đồ nàng cầm xuống đất.
"Mẫu thân ta đây là ý gì!" Đôi mắt Ngao Tương đầy căm hận nhìn chòng chọc vào bình son nước kia. Nếu không phải là nàng ta, làm sao lại bị mẫu thân đối đãi như vậy? Làm sao lại tội nghiệp khóc ở bên trong gian phòng cho tới trưa cũng không có người đến quan tâm?
Tiểu Thúy chỉ sợ nàng còn làm ra chuyện gì khác người, lập tức giải thích: "Đây là phu nhân lấy tới từ chỗ Lam Yên tiểu thư. Phu nhân biết đều là bởi vì thứ này, khiến hai tỷ muội các người không hòa thuận như thế. Cho nên vốn định thu hồi vứt đi, nhưng lại muốn để cho tiểu thư hiểu, trong lòng phu nhân là có người, cho nên lại lệnh ta lấy trở lại, bảo ta nói với tiểu thư. Mặc kệ như thế nào, mẫu thân cũng sẽ để đồ tốt nhất lại cho người."
Sau khi lấy được trả lời khẳng định của Tiểu Thúy, Ngao Tương tất nhiên nhanh chóng nhận lấy son nước từ trong tay Tiểu Thúy, đặt ở trong lòng bàn tay nâng niu y hệt là bảo bối vậy. Lúc ngẩng đầu lên thấy mấy tỳ nữ bưng đồ trong tay sau lưng Tiểu Thúy, nàng tùy ý nhìn một phen bèn nhận hết tất cả.
Tiểu Thúy thấy Ngao Tương rốt cuộc vui vẻ ra mặt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Vốn là phu nhân rời phủ, lệnh nàng nghỉ ngơi thật tốt, giờ phút này hai người hẳn là ở nơi khác cùng Dung Thố nghiên cứu làm sao may cho mình một bộ quần áo mới qua mùa đông. Nhưng nha đầu thiếp thân của Nhị tiểu thư mới tới đột nhiên tìm tới nàng, hơn nữa mang theo rất nhiều lễ vật, xin nàng chuyển giao cho tiểu thư. Mới đầu còn có một chút nghi ngờ, lo lắng có chút không ổn, nhưng sau đó vừa nghĩ vì quan hệ của tiểu thư và phu nhân, có lẽ làm như vậy mới là có lợi đối với các nàng.
Bây giờ nhìn lại, tuy rằng ở bề ngoài Mộ Lam Yên này làm kẻ ác, nhưng trong đáy lòng cũng vẫn thiện lương lắm.
Chuyến đi này của Mẫn phu nhân chính là bốn năm ngày, Mộ Lam Yên biết được trong phủ chỉ có nàng và Ngao Tương tức giận bất hoà, lập tức chính là tự giải trí phía sau cánh cửa đóng kín. Dặn dò Thanh Hữu và mấy gã sai vặt mang tới, dọn dẹp bồn hoa ở cửa vào, trồng một chút rau quả quen thuộc ở Mộng Lý Hồi, vui rạo rực chuẩn bị làm bà thổ địa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]