Ngao Tháp tất nhiên biết chuyện Mộ Lam Yên dị ứng với son. Bởi vì chuyện này, Ngao Tương còn bỏ cũ thay mới tất cả son, đi theo hắn muốn một số tiền lớn mua son nước mới. Ngược lại nhìn về phía Thượng Quan Thuần Nhi, trong mắt sắc chứa vài tia hỏi thăm.
"Mẫn Nhi nói lại là thật ư?"
"Đương nhiên là giả!" Ngao Lôi đột nhiên tiến lên một mực chắc chắn. Thượng Quan Thuần Nhi nghe nói, cũng gật đầu phụ họa.
Mộ Lam Yên mắt sắc thấy một ngón tay cuối cùng của Ngao Lôi, rõ ràng lúc trước có máu rỉ ra, đặc biệt kỳ quái tiến lên nói: "Đại tỷ, tay của ngươi là xảy ra chuyện gì? Có phải trước khi Dung Chi đi tìm ngươi, nói cho ngươi biết chưa giết chết ta, cho nên ngươi tức giận vỗ bàn, dẫn đến vết thương ở ngón tay nứt toác hay không?"
Ngao Tương cũng không chịu nổi bộ dáng mẹ con Thượng Quan hả hê, tiến lên phụ họa: "Đúng đấy, đại tỷ. Đầy tớ làm việc gì sai, ngươi cũng không nên tức giận mà. Dù sao, ba ngày sau ngươi lại phải gả ra ngoài làm hoàng phi. Đến lúc đó bao bọc mười mảnh vải trắng, người không biết còn tưởng rằng tổ chức chính là tang sự đấy." Dứt lời, Linh Linh bên cạnh phối hợp nở nụ cười.
Ngao Lôi tất nhiên chột dạ hơi co rụt tay về phía sau, mắt đẹp hơi né tránh: "Phụ thân, ngươi xem Nhị muội muội miệng mồm lanh lợi, biểu hiện đâu giống như là dị ứng."
Thượng Quan Thuần Nhi chỉ nói phải phụ họa.
Tư Không Thận khen Mộ Lam Yên giỏi về tâm kế, không ngờ cô gái này còn có thể hùng hổ doạ người như vậy.
Tố Quý thấy các nàng hại người còn muốn phủ nhận, lập tức tiến lên thay tiểu thư phản bác: "Lúc tiểu thư dị ứng thì Cửu hoàng tử điện hạ cũng ở bên cạnh, nếu không phải Cửu hoàng tử điện hạ cứu giúp, tiểu thư thật sự có khả năng bị hai phụ nhân ác độc làm hại rồi! Hơn nữa, lúc Dung Chi chạy trốn còn bắt cóc Thanh Hữu tỷ tỷ, cố ý vu khống hãm hại!"
Thượng Quan Thuần Nhi nghe hai chữ "Phụ nhân ác độc", lập tức chính là nhảy lên: "Tiện tỳ, ngươi nói lời như thế? Có kẻ Dĩ Hạ Phạm Thượng như ngươi vậy à? Nhục mạ hoàng phi tương lai, đây chính là rơi đầu đấy!"
Tư Không Thận sâu kín ra một câu: "Đánh chó còn phải nhìn chủ nhân. Dĩ Hạ Phạm Thượng như người vậy là mấy ý tứ?"
Lời này vừa nói ra khiến Ngao Tháp và Mẫn phu nhân kinh ngạc nghiêng mắt nhìn lên. Ý của Cửu hoàng tử điện hạ là —— Mộ Lam Yên là người của hắn, Tố Quý là người của Mộ Lam Yên, cho nên hắn đây là đang tuyên thệ chủ quyền?
Thượng Quan Thuần Nhi bị Cửu hoàng tử dọa sợ lập tức mất ngôn ngữ, mặc dù đối phương là một người nhỏ nhất trong hoàng tử, nhưng cũng là một người hoàng thượng sủng ái nhất.
Ngao Tháp thấy mẹ con Thượng Quan duy trì đứng đó, trong lòng đột nhiên dấy lên một nỗi tức giận, xông tới bọn họ giận dữ hét: "Thành thật khai báo, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Ngao Lôi nghe được Tố Quý nói, Dung Chi bắt cóc Thanh Hữu, còn hãm hại người ta, trong lòng đã hiểu rõ Dung Chi chết tiệt nọ có điều giấu giếm đối với nàng. Nhưng mà bây giờ nhất định là đánh chết cũng sẽ không thừa nhận, coi như không phải là bởi vì sợ hãi sau khi nói ra cần gánh chịu trách nhiệm. Bằng vào hình tượng ở trước mặt Cửu hoàng tử điện hạ, nàng cũng tuyệt đối sẽ không đi xé rách.
Coi như không thể gả cho hắn, nàng cũng muốn lưu lại ấn tượng tốt!
Thượng Quan Thuần Nhi mắt thấy giấy gói sắp không được nữa, vì bảo vệ con gái, không trải qua thương lượng một chút chính là đã quỳ gối trước mặt Ngao Tháp.
"Nương, người đây là làm cái gì?" Ngao Lôi kêu lên.
Mẫn phu nhân và Mộ Lam Yên cũng có chút kinh ngạc. Ngao Tháp nhìn chi thứ hai không hăng hái tranh giành, cũng biết chợt làm áp lực thì sẽ khai ra.
Lúc này, Ngao Lôi còn muốn kéo mẫu thân, nhưng đối phương giống như ăn quả cân quyết tâm.
Từ trước đến giờ Thượng Quan Thuần Nhi luôn là người nhát gan, đối với chuyện của mình chưa bao giờ dám mảy may nhiều lời, từ trước đến giờ đều là bọn họ nói cái gì chính là cái đó. Từ nhỏ, không phải là dòng chính nữ, phụ thân định đoạt. Gả cho người, phu quân không chịu chào đón nàng, bà bà định đoạt. Mà trước mắt, thật vất vả mong đợi con gái rốt cuộc có thể trải qua sống cuộc tốt đẹp, lại khư khư cố chấp đi làm những chuyện cực đoan kia.
Hiện nay, sự việc đã bại lộ, nếu như không có một người đứng ra thế thân, nàng sợ ngay cả tương lai của con gái cũng sẽ ném vào.
"Đều là ta làm! Lão gia muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi thôi!" Thượng Quan Thuần Nhi một mực chắc chắn.
Ngao Tháp tức không nhịn nổi, phần phật một cái tát chính là tát ở trên mặt đối phương.
Thượng Quan Thuần Nhi lờ mờ một lát, liếc qua thân thể, chỉ là trong nháy mắt trên mặt chính là đau đớn giống co quắp vậy, nước mắt lập tức bèn chảy xuống.
Ngao Lôi thấy vậy, trong lòng căng thẳng thánh chỉ trong tay xoạch một tiếng chính là rơi xuống ở trên đất. Một hơi nhào tới trước mặt Ngao Tháp, nàng cùng quỳ với mẫu thân: "Muốn đánh thì đánh ta, đều là ta làm. Là ta ghen tỵ Mộ Lam Yên có thể gặp riêng tư với Cửu hoàng tử điện hạ, là ta ghen tỵ nàng có thể được Cửu hoàng tử nhìn với con mắt khác! Đều là ta làm!"
Lời nói của Ngao Lôi vừa ra, khiến mọi người tại đây hít một hơi khí lạnh.
Cửu hoàng tử ở chỗ này, nàng nói như vậy, sẽ không sợ rớt đầu?
Ngao Tháp nhìn hai mẹ con trước mắt này tức không chịu được, bèn duỗi tay chính là muốn tát vào mặt Ngao Lôi: "Nghiệt chướng! Ngươi lại là người phải gả cho Tam hoàng tử, làm sao ngươi có thể nói ra loại lời nói đại nghịch bất đạo, hủy trinh tiết của người?"
Ngay vào lúc Ngao Lôi nhắm mắt lại, chờ đợi bị đánh thì lại chậm chạp không thấy cảm giác đau đớn trên mặt truyền đến.
Tư Không Thận kịp thời tiến lên bắt lại tay Ngao Tháp đánh xuống. Hắn không ngờ không cẩn thận vậy mà lại làm cho hoàng tẩu tương lai của mình nhớ mong, tâm tư mềm nhũn, bèn không chịu nổi loại hung bạo gia đình này.
"Cửu hoàng tử, ngươi. . . . . ." Ngao Tháp nổi đóa không biết nói cái gì.
Tư Không Thận nhàn nhạt liếc mắt hai người quỳ một cái: "Ta biết không nên ra tay. Có điều ta nghĩ mặc kệ là hai người họ ai làm chuyện này, cũng nên để Mộ Lam Yên tới quyết định kết quả của các nàng chứ?"
Lúc nói thì mắt liếc về phía Mộ Lam Yên kinh ngạc đầy mặt.
Tình tiết vở kịch phát triển có chút nhanh, làm cho người không phản ứng kịp. Mộ Lam Yên nuốt xuống nước miếng, đi tới bên cạnh Ngao Tháp, nhìn mẹ con đã nước mắt chảy hai hàng kia, trong lòng rung rung một chút.
Trên người Ngao Lôi có thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng, nhất định là không đụng vào được rồi. Về phần Thượng Quan Thuần Nhi này, thời khắc mấu chốt, còn có thể thay con gái đứng ra, cũng nhìn ra được là một mẫu thân chua xót. Ngẫm nghĩ một hồi, nàng mới mở miệng: "Không bằng trục xuất hai người các nàng khỏi Ngao phủ thì sao?"
Ngao Tháp có một ít kinh ngạc, ba ngày sau sẽ phải cử hành hôn lễ, hiện tại trục xuất Ngao Lôi khẳng định là không được.
Mộ Lam Yên hiểu rõ xuyên tạc trong lời nói của mình, lập tức giải thích: "Ta là nói, đợi ba ngày sau, đại tỷ thành hôn thì Thượng Quan di nương cũng cùng đi thôi. Lăng Châu xa như vậy, ngày sau nếu là họ ngăn cách hai nơi, muốn gặp mặt một lần cũng khó khăn."
Trong lòng Mộ Lam Yên ngàn vạn âm thanh tự nói với mình đừng làm người tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lời vừa ra khỏi miệng, thì thay đổi bộ dáng. Nàng cũng hiểu rõ ba phần tình cảnh của Thượng Quan Thuần Nhi và Ngao Lôi ở trong phủ. *d&d#[email protected]^d<.com> Nói đơn giản chính là địa phương nhỏ, tiền chia ít, còn phải nhìn sắc mặt của người ta khắp nơi. Nhưng nếu như cùng đi Lăng Châu, Tư Không Miễn coi như tính tình tự bế nữa, Ngao Lôi khẳng định cũng sẽ bảo vệ mẫu thân của nàng.
Ngược lại, nếu mà để một mình Thượng Quan Thuần Nhi ở lại Ngao phủ, nàng khẳng định cũng không yên lòng.
Mẹ con hai người đồng thời kinh ngạc nhìn Mộ Lam Yên, trong lòng hơi có cảm kích.
Ngao Tháp suy ngẫm một phen, cũng cảm thấy có thể được, đồng ý gật đầu một cái: "Ba ngày sau, chính là lúc ta bỏ vợ. Đến lúc đó, Thượng Quan Thuần Nhi ngươi và Ngao Tháp ta không còn tình cảm phu thê!"
Ngao Tháp nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Thượng Quan Thuần Nhi mất mác ngã ngồi ở bên cạnh Ngao Lôi.
Tình cảm vợ chồng hai mươi năm, nói đứt liền đứt, nói không đau đó là giả. Từng có lúc, Thượng Quan Thuần Nhi nàng vẫn thấy hy vọng ở trên người nam nhân này. Mà trước mắt, diễn kịch cả đời, cuối cùng lại vẫn là rơi vào một kết cục như vậy.
Ba ngày sau, kiệu hoa trong hoàng cung đúng hạn tới.
Ngao Lôi mặc bộ Phượng Bào tân nương màu đỏ tươi, chính là của hoàng hậu ban tặng. Trong ngày này, Ngao phủ càng thêm cực kỳ náo nhiệt. Rốt cuộc trở thành vai diễn hâm mộ trong mắt mọi người, cả buổi tối Thượng Quan Thuần Nhi đều là cười đến không khép miệng được. Hạnh phúc nhìn con gái của mình, cuối cùng có một ngày, nàng cũng có thể nở mày nở mặt như thế.
So sánh với tiền viện, hậu viện càng quạnh quẽ hơn. Giờ phút này bởi vì trong đêm ngày đông, lá cây héo tàn có chút tiêu điều. Ánh trăng trên cao chiếu sáng lên phía trước người đi đường. Trên chạc cây, loài chim không biết tên kêu tiếng có tiếng không.
Mộ Lam Yên dẫn Tố Quý, cảnh tượng hai người vội vã.
"Tiểu thư, người đây là muốn đi làm gì?" Tố Quý mắt thấy chung quanh đường nhỏ không có đèn đường, cực kỳ sợ.
"Chạy trốn!" Mộ Lam Yên trả lời đơn giản, nàng cố ý lượn quanh đường nhỏ, chính là vì tránh khỏi tầm mắt của mọi người.
"Chạy trốn? Chạy đi nơi đâu? Qua tối nay, đại tiểu thư muốn hại ngươi sẽ rời phủ với mẫu thân của nàng ta rồi, người sợ hãi cái gì?"
Mộ Lam Yên đột nhiên dừng bước, xoay người che miệng vẫn cằn nhằn lẩm bẩm của Tố Quý. Ra hiệu câm miệng một lát, hai người chính là ẩn nấp ở bên cạnh núi giả ven đường.
Chỉ là một lúc, một cái ngã ba khác đã có một chiếc đèn dẫn đường lắc lư đi tới.
Mới đầu Tố Quý không biết đi tới là người, bị Mộ Lam Yên dọa như vậy, sợ nhéo vào thắt lưng của Mộ Lam Yên. Mộ Lam Yên bị đau khàn giọng nhếch miệng, hận không thể cắn đối phương một cái.
"Nghe nói, nha đầu Thuần Nhi kia sẽ đi theo Lôi Nhi cùng đến phủ Tam vương gia?" Người nói chuyện, chính là lão phu nhân đã lâu không gặp! Mà trên đường bên cạnh đỡ bà, chính là Vạn cô.
Vạn cô cúi thấp đầu, thay lão phu nhân nhìn rõ đường phía trước: "Đúng vậy, nghe nói ba ngày trước, mẹ con này muốn hại Mộ Lam Yên của phòng lớn, hiện trường bị tóm gọm, bèn đuổi ra ngoài."
Lão phu nhân, thở dài một cái: "Đi cũng tốt, bên tai thanh tịnh. Trước kia luôn ở bên tai ta nào là cảu nhảu nói thầm phòng lớn là không tốt. Nếu không phải quan hệ đối đãi của ta với phòng lớn không tốt, sao lại chịu được nàng ta làm bực bội. Rõ ràng bản lãnh của mình không có, còn muốn oán người khác. Làm loại chuyện đó, quả nhiên là mất hết mặt mũi mà."
"Đúng vậy, có điều hoàn hảo là Cửu hoàng tử ra mặt, bảo nhị tiểu thư xử phạt họ, nếu mà đổi thành lão gia, sợ là nhị phu nhân không còn mạng tham gia hôn lễ con gái của nàng rồi."
"Cửu hoàng tử cũng chen vào chuyện này?"
"Đúng vậy, hiện tại trong phủ đều đang đồn ngày sau không chừng nhị tiểu thư chính là Cửu hoàng phi."
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ngược lại thật sự là người ngốc nói mê (nói chuyện viển vông),hoàng phi nào có dễ làm như thế. Lôi nha đầu quy củ như vậy, cũng chỉ gả cho vương gia tàn phế. Ta xem Cửu hoàng tử, chính là vui đùa với nhị nha đầu trở lại từ dân gian kia."
Vạn cô đáp lại mấy tiếng, đoàn người lão phu nhân chính là càng lúc càng xa.
Mộ Lam Yên đi ra từ bên cạnh núi giả, ánh mắt sâu kín nhìn phương hướng họ rời đi, sững sờ.
Tố Quý phục hồi tinh thần lại từ trong kinh hãi, vỗ vỗ lồng ngực của mình bất thình lình hỏi: "Mới vừa rồi đó là lão phu nhân?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]