Mộ Lam Yên giãy giụa ra khỏi lồng ngực của Tư Không Thận, lui về sau một bước thì mới phát hiện đối phương vậy mà dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn nàng.
Loại ánh mắt này, đời này nàng cũng sẽ không quên. Bởi vì lần trước lúc nhìn nàng như vậy, chính là lúc trước khi nàng chết, Tư Không Thận còn hiểu lầm nàng và Tất Ngôn Nam cấu kết!
"Bệnh thần kinh!" Mộ Lam Yên tức giận mắng một tiếng, vòng qua đối phương trở về lều trại của mình.
Buổi tối hôm đó, tuyết đã ngừng rồi.
La cô cô đi vào bỏ thêm một chút than đá sau đó chính là nói trong phòng bếp còn hầm một nồi thịt chim bồ câu, bảo Mộ Lam Yên và Tố Quý nghỉ ngơi muộn chút, uống rồi ngủ tiếp.
Tố Quý hoài nghi rõ ràng họ đã ăn xong cơm tối, nhưng vì sao còn có đồ, hơn nữa trễ như thế vẫn còn đang hầm.
Lúc La cô cô rời đi, nói rõ là Cửu hoàng tử thừa dịp tuyết ngừng trời chưa tối lên núi đánh, mới làm cho tâm tình bất an của các nàng gợn sóng hồi lâu. . . . . .
Vậy mà bệnh này vừa chăm, lại đã trôi qua bảy ngày.
Mỗi một ngày tuyết rơi dầy khắp nơi, đều là mặt trời chói chang. Trong lúc Mộ Lam Yên rãnh rỗi, ở trong lều trại của mình không đợi được, chính là ra ngoài đi dạo. Xuôi hai vòng cũng không thấy Tư Không Thận, vừa hỏi mới biết hắn vào ngày hôm sau tuyết ngừng, đã rời khỏi trại lính.
Mộ Lam Yên vốn muốn nếu chủ nhân tạm giữ nàng không có ở đây, chính là nàng có thể rời đi. Làm sao vừa tới cửa, đã bị cản lại rồi.
Trong gió rét, hai binh lính ở cửa trong tay cầm trường mâu, vũ khí gác ở chung một chỗ ngăn cản đường đi của Mộ Lam Yên.
Hai người thu dọn xong hành lý, hoài nghi nhìn bọn họ, Mộ Lam Yên suy ngẫm một phen mở miệng nói: "Hai người chúng ta ở chỗ này rỗi rãnh cũng là không có việc gì, vì sao không để cho chúng ta đi ra ngoài?"
Một người binh lính trong đó nói: "Tướng quân có lệnh, không cho phép hai vị rời trại lính một bước." Ở chỗ này, bọn lính đều gọi Tư Không Thận là tướng quân, cực ít sẽ gọi hắn là Cửu hoàng tử.
Mộ Lam Yên đã sớm ngờ tới đối phương sẽ nói như thế, đột nhiên nịnh hót mỉm cười nói với bọn họ: "Hai vị binh ca ca, cầu xin các ngươi thả chúng ta đi ra ngoài có được hay không? Chúng ta chỉ là cảm thấy nơi này quá buồn bực, muốn đi ra ngoài mua một chút đồ ăn rồi trở lại."
Tố Quý nghe vậy, cũng là làm bộ tán đồng gật đầu một cái. Hai người vừa có ý đồ làm họ vui lòng.
Vậy mà cố gắng nửa ngày, hai đấng mày râu vẫn là mặt thờ ơ ơ hờ.
Đến lúc đó, chẳng biết lúc nào La cô cô đến gần sau lưng, nói với các nàng: "Hai vị cô nương hãy trở lại đi, các ngươi là không ra được đâu." Nàng vốn là lão cung nữ ở trong cung, bên ngoài không chỗ nương tựa, chính là vẫn ở lại trong cung làm việc vặt, sau lại cảm giác sâu sắc nỗi hối hận già tới không chỗ nương tựa. Thấy hai người Mộ Lam Yên và Tố Quý, nàng thấy rất là khác biệt với một vài chủ tử mắt cao hơn đầu trong cung kia, cho nên sinh lòng yêu thích.
Thật ra thì nàng đã sớm biết Mộ Lam Yên định rời đi, chỉ là khuyên cũng khuyên rồi, không có ích gì, vậy cũng chỉ có thể theo các nàng thôi.
Mộ Lam Yên và Tố Quý nghe tiếng, chính là đi trở về mấy bước.
La cô cô đưa tay bắt lại hành lý trên vai họ, tận tình nói: "Bây giờ, hai vị cô nương hãy tạm thời ở chỗ này là được rồi. Điện hạ lên tiếng, làm sao bọn họ có thể thả các ngươi đi ra ngoài chứ."
Ừ, đây quả thật đã không phải là lần đầu tiên bị đánh về tới. Dừng lại, các nàng đi theo La cô cô trở lại lều trại thuộc về họ, mới vừa để xuống đồ, đã nghe bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.
Mộ Lam Yên chợt giật mình, phỏng đoán nhất định là Tư Không Thận trở lại.
Nhìn về phía nét mặt của Tố Quý, thấy đúng như những gì nàng nghĩ, hai người chính là nhanh chóng đi ra phía ngoài.
Lúc Tư Không Thận rời đi, nàng cũng không biết. Vậy mà khi hắn trở về, lại làm cho nàng nhìn có chút rực rỡ tươi đẹp.
Hai người mới vừa đi ra cửa, xa xa đã thấy cả người Tư Không Thận trang phục hoàng tộc, phi ngựa mà đến. Bộ dáng hăm hở giống như mỹ nam tử chân thật không dính khói bụi trần gian. Dây cương của Truy Phong giữ ở trong tay Tư Không Thận, nó mới vừa dừng lại, còn có thoáng chút vẫn chưa thỏa mãn đi về phía trước mấy bước, bị người trên mình chợt giữ dây cương, chính là nghiêng đầu qua, ngừng bước chân.
"Tham kiến Tướng quân!" Dưới ngựa Không Thận, một nhóm người đột nhiên cùng ngay ngắn quỳ xuống.
Lúc Tư Không Thận ngẩng đầu, trùng hợp chạm phải Mộ Lam Yên nhìn về phía hắn. Không nói hai lời phóng người xuống ngựa, tiện tay ném dây cương cho binh lính bên cạnh, hắn nhanh chóng đi tới.
Lúc hắn rời đi, là nhận mật chiếu của phụ vương, trong lòng lo Mộ Lam Yên có còn giận hắn hay không. Mà trước mắt trở lại đã thấy được đối phương vậy mà cũng có ý ra nghênh đón hắn, trong lòng tất nhiên hồi hộp.
Nhưng đến gần thì mới phát hiện ánh mắt đối phương nhìn mình có cái gì không đúng.
Tư Không Thận nhìn trên dưới trang phục của mình một chút: "Trên người ta có thứ gì sao?"
"Tại sao không để cho ta đi ra ngoài?" Mộ Lam Yên dứt khoát hỏi.
Tư Không Thận phản ứng kịp thì ra là đối phương là đang tức gận mình không để cho nàng đi ra ngoài, lập tức chính là khẽ cười một tiếng, bảo hai người các nàng nhanh chóng trở về lều.
Trong lều, lửa than đốt hừng hực, Tư Không Thận vội vàng chạy về cởi xuống áo choàng trên người, còn chưa chờ ngồi xuống chính là uống một hớp nước trà nóng trước.
Hắn đúng là kết thúc sự việc trong cung, ngựa không ngừng vó chạy về.
Mộ Lam Yên nóng lòng có thể nhanh đi ra ngoài, thấy khoảng trống đối phương hồi sức, trực tiếp mở miệng: "Bây giờ có thể nói chưa?"
Tư Không Thận thấy đối phương không có xu hướng không buông tha, nên cũng lười tìm kiếm cớ, dứt khoát trả lời: "Bởi vì ngươi là bồi luyện phụ vương chọn cho ta, tại sao ta có thể để cho ngươi đi ra ngoài?"
"Nhưng nhị tiểu thư của Ngao phủ đã bị lửa thiêu chết rồi, tại sao ngươi còn phải cố chấp với ta còn sống chứ?"
"Chỉ cần Mộ Lam Yên còn sống, ngươi chính là bồi luyện của ta. Mặc kệ ngươi đi tới chỗ nào, ta cũng sẽ bắt ngươi trở lại."
Mộ Lam Yên vốn đang ôm kỳ vọng nói một chút, nói không chừng có thể làm thông suốt. Nhưng đột nhiên chống lại một đôi mắt nghiêm chỉnh đến không thể nghiêm chỉnh hơn, lời đến khóe miệng đều nuốt tất cả trở vào.
Lúc không thấy người thì nghĩ tới ngộ nhỡ đấy. Hiện tại trực tiếp bị từ chối, nàng cũng bèn không suy nghĩ nhiều nữa. Tức giận hừ lạnh một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa xoay người rời đi.
Chờ đợi Tư Không Thận rời khỏi lều trại của nàng, nàng mới cùng Tố Quý kết thúc tiếp tục trở về. Lúc đã ăn cơm trưa rồi, một người lính bèn cầm hai bộ nam trang thích hợp với nàng và Tố Quý, bảo các nàng thay.
Vừa nghe thấy là chủ ý của Tư Không Thận, hai người họ cũng không giãy giụa nhiều hơn nãa, ngoan ngoãn mặc vào.
Mặc quần áo tử tế, sửa sang xong trang phục, đi theo một tiểu binh lính bèn đi tới một sân huấn luyện. Hai ngày trước, lúc Mộ Lam Yên đi lang thang đã đi tới chỗ này.
Nhắc tới cũng kỳ quái, ngoại trừ không thể đi ra, nàng dường như có thể tùy ý tiến vào bất kỳ chỗ nào. Sau đó Mộ Lam Yên phỏng đoán, nhất định là Tư Không Thận ra lệnh rồi đây, nếu không theo chỗ trọng địa quân sự như thế, nơi nào có thể tùy tiện đi lại.
Lúc này Tư Không Thận đã sớm đổi lại cả người trang phục cung đình lúc tới đây, đổi lại trang phục võ thuật. Hắn đang đứng ở trước mặt một hàng bia, kéo cung ra. Chỉ là trong nháy mắt, một mũi tên bỗng nhanh chóng cắm vào chỗ hồng tâm bia ngắm.
Cùng lúc đó, chỗ sân huấn luyện bị một mảnh vải trắng che kín đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay bảo hay.
Mộ Lam Yên nghe âm thanh cảm giác có chút quen thuộc, đến gần thì đặc biệt liếc mắt nhìn tới một cái.
Thế nhưng phát hiện Tất Ngôn Nam đã lâu không gặp, cũng là cả người gọn nhẹ đứng ở phía sau mảnh vải trắng đó.
Binh lính báo một tiếng với Tư Không Thận, chính là bỏ lại hai người Mộ Lam Yên lui khỏi sân. Tất Ngôn Nam nhìn thấy Mộ Lam Yên cả người quần áo nam trang, trong nháy mắt nhanh chóng đi tới giống như đánh máu gà.
Sau khi xác nhận là Mộ Lam Yên không có lầm, trên mặt lộ ra kinh ngạc giống như gặp quỷ.
"Không phải là ngươi đã chết rồi sao?"
"Làm sao ngươi ở chỗ này?"
Mộ Lam Yên và Tất Ngôn Nam đồng thời hỏi thăm đối phương.
Tất Ngôn Nam nói rằng buổi sáng là mình đi theo Tư Không Thận bèn đi lại đây, mà Mộ Lam Yên lại là không biết trả lời đối với vấn đề của hắn như thế nào cho phải. Thời gian trước Ngao phủ giày vò ra yêu thiêu thân lớn như vậy, người ngoài không biết nguyên do thấy nàng cảm thấy kinh ngạc cũng là bình thường.
Suy ngẫm một phen, nàng nhếch miệng lên một nụ cười tà: "Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không biết Tướng quân thích nuôi nữ quỷ sao? Đặc biệt là loại đẹp mắt kia."
Tư Không Thận thấy Mộ Lam Yên có tâm tư trêu ghẹo Tất Ngôn Nam, khóe miệng đột nhiên không tự chủ nâng lên vẻ mỉm cười, rồi sau đó mạnh mẽ xen vào đề tài của họ: "Lúc riêng tư cùng một chỗ với Ngôn Nam gọi ta là Thận hoặc là Tư Không Thận là được rồi."
Thận. . . . . . Là bao lâu trước đó Mộ Lam Yên nàng gọi đấy, nhưng mà trước mắt nàng lại không mở miệng ra được.
"Tướng quân quả nhiên là ngại chết chúng ta, sao có thể gọi thẳng tục danh của ngài chứ." Mộ Lam Yên mạnh miệng, ánh mắt lại không nhìn ra mảy may vẻ kính sợ. Ngay mới vừa rồi trong lúc nàng và Tất Ngôn Nam trêu ghẹo, Tư Không Thận đã phân tán tất cả binh lính đứng gác.
Cho nên, lường trước họ cũng sẽ không bởi vì loại chuyện nhỏ này mà làm lớn chuyện.
Trong lòng Tố Quý biết thân phận của hai nam tử trước mắt, tự nhiên không có tùy ý như tiểu thư nhà mình vậy. Lần đầu nàng thay nam trang, trở nên vặn vẹo đi theo sau lưng Mộ Lam Yên.
Tư Không Thận khoanh hai tay ở trước ngực, quan sát một phen hai người nữ giả nam trang suy ngẫm một phen: "Ngươi cũng không hỏi ta gọi các ngươi tới đây làm gì sao?"
Mộ Lam Yên gật đầu một cái: "Ừ, nói đi."
". . . . . ." Lần đầu Tư Không Thận cảm thấy, nữ nhân trước mắt này quả nhiên so sánh lúc hăng say, quả thật rất đáng sợ. Đơn giản rõ ràng nói một lần ý đồ của mình, bèn để cho Mộ Lam Yên tự mình chọn lựa từ trong hắn với Tất Ngôn Nam bồi luyện.
Mộ Lam Yên phản bác nói nàng mới là bồi luyện của hắn thì Tư Không Thận lại dùng lý do đối phương võ học không tinh, trước tiên muốn đào tạo họ.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phía trên đỉnh đầu bọn họ, thời tiết tốt cộng thêm tâm tình tốt, Tất Ngôn Nam tranh giành Tư Không Thận vừa dứt lời chính là đẩy Mộ Lam Yên ra trước mặt, hơi nịnh hót cười hì hì: "Mặc dù ta học nghệ không tinh, chẳng qua ta đã sớm sống chung võ học so với Mộ cô nương một chút."
Mộ Lam Yên có chút ác cảm hơi lui về sau một bước, giữ một khoảng cách với đối phương. Ngay vào lúc nàng quan sát đối phương chuẩn bị mở miệng, nàng lại thấy gương mặt Tư Không Thận tràn đầy lo lắng.
Nói vậy nhất định là bị huynh đệ tốt của hắn đoạt danh tiếng, hết sức buồn bực.
Chỉ là Mộ Lam Yên quả thật đàm phán không được mấy câu nói với Tất Ngôn Nam. Lúc trước đột nhiên trêu ghẹo với đối phương, nhưng cũng chỉ là nhất thời hứng khởi. Mà nếu như làm thật như Tư Không Thận nói, chọn hắn làm sư phụ. Nàng là tuyệt đối không có khả năng.
"A, tiểu vương gia quả nhiên là rất nhiệt tình, hoàn toàn khác biệt với tướng quân." Lúc nói, cố ý liếc mắt một cái Tư Không Thận đang ở phía sau.
Tất Ngôn Nam cho là mình chủ động muốn mời, đối phương đồng ý rồi, trong lòng rất vui vẻ. Ngay vào lúc một giây kế tiếp, lại đánh hắn trở về nguyên hình.
Mộ Lam Yên nói: "Nếu tướng quân là để cho ta và Tố Quý huấn luyện chung. Như vậy Tố Quý giao cho tiểu vương Gia, ta sẽ yên tâm." Dứt lời, chợt kéo Tố Quý qua, đẩy tới trước mặt Tất Ngôn Nam.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]