Trong nháy mắt Mộ Lam Yên bối rối, thấy một khuôn mặt quen thuộc không đến không thể quen thuộc hơn nữa, chỉ cảm thấy cả người dại ra giống như bị chạy rỗng nhìn bên trong.
Tố Quý không biết Lãng Hổ, cho nên thấy nam nhân bị trói buộc hệt như Dã Nhân như thế, dọa sợ muốn thét chói tai. Nhưng lại lo lắng âm thanh của mình sẽ đưa tới sự chú ý của đối phương, đôi tay dùng sức che miệng của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm hoảng sợ không thôi, không dám di chuyển chút nào.
Mộ Lam Yên nhìn đôi mắt bên trong nhìn mình lom lom kia, chốc lát sau, chính là phủ định kết luận của mình trước đó. Lãng Hổ một thân võ nghệ, hơn nữa còn ở Mộng Lý Hồi, sao lại trùng hợp như thế xuất hiện tại nơi này tương ngộ với nàng.
Có điều nàng chưa kịp trấn an được tim của mình, một câu nói của chưởng môn đã lại làm cho nàng lọt vào khủng hoảng.
Chưởng môn ý cười không rõ đi theo tầm mắt của nam nhân, nhìn chăm chú vào Mộ Lam Yên, cười híp mắt nói: "Hắn gọi là Lãng Hổ, chính là đại đệ tử của ta. Điên rồi, để cho ngươi chê cười rồi."
Chưởng môn nói nhẹ nhàng linh hoạt, khiến Mộ Lam Yên nghe dường như đã có mấy đời.
Theo bản năng xê dịch bước chân của mình một chút, muốn đi về phía trước. Nhưng lại nghĩ tới mình nói dối, hơn nữa Lãng Hổ không giải thích được cứ bị người trói buộc như vậy, trong đó nhất định là có chuyện mà mình không biết. Cho nên, nàng vẫn không thể nhận quen biết với hắn.
"A, Chưởng môn đây là ý gì?" Mộ Lam Yên cố giả bộ trấn định, cười mỉa một tiếng.
Chưởng môn đưa tay, cho gọi Lãng Hổ ngồi cạnh đi đến bên cạnh mình, vuốt tóc của đối phương, khẽ cười một tiếng: "Vị đại đệ tử này của ta, lúc tuổi còn trẻ rời khỏi sư môn, ở bên ngoài lưu lạc thật lâu, trước đây không lâu vừa mới trở lại. Chỉ là sau khi trở lại, đã điên rồi. Lòng ta đau không dứt, lại lo lắng hắn có lực công kích, sẽ làm bị thương những sư huynh đệ khác, cho nên đã nuôi nhốt lại."
Mộ Lam Yên nghe được hai chữ nuôi nhốt, đáy lòng không tránh được cười lạnh một tiếng. Nếu nói nuôi nhốt lại chính là tầng tầng xiềng xích, hơn nữa nhìn bộ dáng xanh xao vàng vọt, hiển nhiên là bụng ăn không no tạo thành.
Chưởng môn thấy Mộ Lam Yên cũng không nói chuyện, chính là tiếp tục mở miệng: "Lúc trước ngươi nói lúc ngươi rỗi rãnh dạo chơi học được nhuyễn châm, chính là vị đại đồ đệ này của ta dạy?"
Mộ Lam Yên nhìn ánh mắt của Lãng Hổ nhìn chằm chằm nàng, lắc đầu một cái.
"Bộ dáng của người kia không nhớ rõ, nhưng ta có thể xác định, là một nam tử cao cao hơi gầy." Mộ Lam Yên dứt lời, cố ý dời tầm mắt đến trên người chưởng môn.
Chưởng môn cũng không thu hồi ý cười trên khóe môi, ngón tay để lên trên đầu Lãng Hổ, đột nhiên nhẹ nhàng gõ một cái trên chỗ nào đó ở trán kia. Chỉ là trong nháy mắt, Lãng Hổ chính là khàn khàn nhếch miệng, dường như thoát khỏi khống chế của chưởng môn đột nhiên đánh tới Mộ Lam Yên.
Tố Quý vốn là người nhát gan hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, nhìn thấy ‘Dã Nhân’ không ngờ lại hung mãnh bổ nhào về phía các nàng, cũng át chế không nổi sợ hãi của mình nữa, thét lên một tiếng chạy ra cửa.
Trong lòng Mộ Lam Yên châm chọc chưởng môn và Lãng Hổ là ra bài không theo lẽ thường, theo bản năng lui về sau một bước. Lòng bàn tay đã sớm chuẩn bị tốt một cây nhuyễn châm duy nhất trên người. Ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn thân thể Lãng Hổ, thừa dịp kẻ kia hoàn toàn ngăn trở tầm mắt của chưởng môn nhìn về phía nàng, một chưởng vỗ ở chỗ bên phải tim của Lãng Hổ.
Chỉ là trong nháy mắt, tầm mắt Lãng Hổ nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lại từ vốn là hung ác, đột nhiên biến thành đã từng quen thuộc.
Chưởng môn vẫn là nụ cười không rõ nhìn chăm chú vào sau lưng của Lãng Hổ, nhưng không ngờ Lãng Hổ đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay của Mộ Lam Yên vỗ vào bộ ngực hắn, một cái tay khác vận dụng nội lực cứng rắn ép cái nhuyễn châm kia đi vào.
Sau khi bọn họ hoàn thành một mục này, Lãng Hổ lại khôi phục thành bộ dáng khàn khàn toét miệng, đánh trúng đôi tay Mộ Lam Yên, bèn đẩy nàng ngã trên mặt đất.
Một cái chớp mắt như vậy, Mộ Lam Yên thiếu chút nữa hô lên sư phụ, lại bị đối phương ném một cái mãnh liệt, ngã trực tiếp tâm can tỳ phổi cũng rung động lên.
Cùng lúc đó, chưởng môn luôn xem trò vui ở sau lưng, nổi giận gầm lên một tiếng súc sinh, vận dụng nội lực một chưởng chính là ra sức vỗ vào sau lưng của Lãng Hổ.
Chỉ là nháy mắt, Mộ Lam Yên ngã xuống đất, trước mặt lại ra thêm một cái dây xích máu.
Lãng Hổ nhận một chưởng hết sức, lúc này đã khẽ ngã xuống bên cạnh.
"Mộ cô nương, ngươi không sao chớ?" Chưởng môn đột nhiên quan tâm tiến lên, giả vờ đỡ Mộ Lam Yên dậy.
Chạy trốn tới ngoài cửa, Tố Quý thấy ‘Dã Nhân’ bị thương, dường như không còn lực chiến đấu, mới lòng vẫn còn sợ hãi chạy đến bên cạnh Mộ Lam Yên. Lúc này, hai mắt nàng đã mở to.
"Tiểu thư, tiểu thư ngươi không có sao chứ?" Tố Quý nức nở nói, vội vã đưa tay đỡ Mộ Lam Yên dậy.
Tình tiết chuyển đổi có chút mau.
Lúc này trong đầu Mộ Lam Yên vẫn còn đang hồi tưởng cảnh tượng lúc Lãng Hổ nhìn thẳng vào mắt nàng mới vừa rồi. Mới vừa nãy, nàng rõ ràng thấy được Lãng Hổ, tự mình đẩy cái nhuyễn châm mà nàng đánh ra vào trong cơ thể. Lúc trước, nàng chỉ là nghĩ đến Lãng Hổ đã từng nói, nếu có một ngày hắn trở nên điên, thì kêu nàng làm như thế.
Nhưng không ngờ thật sự gặp được.
Mộ Lam Yên có chút mất hồn mất vía bị đỡ đứng lên.
Chưởng môn giả vờ nhìn lên nhìn xuống đánh giá có bị thương không, hồi lâu mới áy náy mở miệng: "Mới vừa rồi quả nhiên là trách lão hủ không tốt. Thả đồ nhi của ta ra, nhưng không có cẩn thân chăm sóc khiến cô nương bị sợ hãi."
Tầm mắt Mộ Lam Yên lướt qua liếc mắt một cái Lãng Hổ bị chưởng môn đánh kinh hoảng rúc ở trong góc. Lúc nhìn lại về phía chưởng môn, nàng chính là cảm thấy đối phương quan tâm, giả không thể giả hơn.
Ngay mới vừa rồi, theo võ công của đối phương muốn ngăn cản Lãng Hổ khẳng định lập tức là có thể bắt được, nhưng kì lạ đợi một lúc mới ra tay. [email protected] D1)LQD bvbl3 Người chưởng môn này có vấn đề, Cực Phong phái này rất có vấn đề!
Cuối cùng, chưởng môn mới dường như hoàn toàn xác định sở học của Mộ Lam Yên cũng không phải là Lãng Hổ dạy. Dẫn Lãng Hổ về gian phòng nhỏ, khóa kỹ tất cả cửa, mới đưa Mộ Lam Yên dẫn về tiểu viện tử gốc.
Dặn dò đệ tử, dẫn hai người Mộ Lam Yên đến trong phòng khách chuẩn bị xong.
Cửa phòng đóng lại, đệ tử đi rồi.
Trái tim lơ lửng kia của Mộ Lam Yên mới chậm rãi thả xuống.
Hai người, một người ngồi trên băng ghế, một người đứng. Mộ Lam Yên điều chỉnh hơi thở rối loạn của nàng vì một cú ngã khiến cho lúc trước. Hai lỗ tai suy đoán nghe ngoài cửa cũng không có âm thanh nào khác nữa, nhìn Tố Quý, mới mở miệng nói: "Nơi này quả thật là rất kỳ quái. Chúng ta phải nghĩ biện pháp rời đi!"
Tố Quý còn chưa có trở lại bình thường từ trong sợ hãi và khó chịu, hốc mắt hơi ửng hồng. Vốn là thấy tiểu thư trấn định như thế, nàng còn an ủi mình là nàng suy nghĩ nhiều rồi. Trước mắt, nàng càng thêm hốt hoảng. . . . . .
"Tiểu thư, vậy làm thế nào?"
Mộ Lam Yên thu hồi tầm mắt xa xôi lại, đều do nàng quá mức khinh thường. Xui xẻo hồ đồ lại đi theo Tư Không Vũ đến nơi này, dặn dò Tố Quý đi xem một cái ngoài cửa có ai không. Nếu như không có ai, họ sẽ lập tức len lén kín đáo đi ra.
Nhưng khi Tố Quý chuẩn bị mở cửa thì mới phát hiện cửa phòng khách của các nàng lại bị khóa.
"Tiểu thư, khóa cửa rồi!"
Mộ Lam Yên ngạc nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh Tố Quý quan sát đánh giá một lần. Mới vừa nãy, nàng vốn không nghe được âm thanh móc khóa. Hơn nữa lúc đi vào, cánh cửa này là không có vòng cửa cho nên bọn họ hoàn toàn không có cách nào vận dụng khóa bình thường.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Mộ Lam Yên đột nhiên nhớ tới Lãng Hổ đã từng nói với nàng, ở chỗ Lãng Hổ sinh hoạt, có một loại khóa cửa, không cần phải mượn ngoại vật. Hai cánh cửa đóng lại từ ngoài vào trong, khi đụng vào nhau thì bên trong cửa sẽ có một cơ quan tự động hợp nhất. Chỉ có thể mở bên ngoài, không thể mở bên trong.
Loại cửa này bình thường chỉ là nhằm vào đứa trẻ bướng bỉnh.
Hai người vội vàng nhìn chung quanh một chút cửa sổ đóng chặc. Khi quay một vòng lại trở về cửa thì hai người lạnh lòng rồi.
Bởi vì cửa sổ kia lại là giả.
Nói cách khác, gian phòng này của họ trừ có thể mở cửa ra từ bên ngoài, ngoài ra đều là vách tường bốn phía!
Trong lòng Mộ Lam Yên mắng to mình bất cẩn, trước đó vô cớ nhìn thấy Lãng Hổ, cũng đã lần đâu gặp đầu mối. Nhưng nàng lại không có phát hiện, đầu trống trơn, nghĩ cái gì cũng không biết, chờ phục hồi tinh thần lại, cũng đã là chim lao tù của người khác.
"Tiểu thư, chúng ta và bọn họ không thù không oán, tại sao bọn họ muốn giam giữ chúng ta?" Tố Quý thấy chuyện đã sáng tỏ, cũng hiểu khóc đã không giải quyết được bất cứ chuyện gì.
Mộ Lam Yên suy ngẫm một phen, nhưng lại không biết mở miệng với Tố Quý như thế nào.
Đến lúc đó, cửa của các nàng bị người ngoài gõ.
Mộ Lam Yên và Tố Quý giật mình một cái, lập tức trở lại bên cạnh bàn.
Ngoài cửa vang lên tiếng của một nữ nhân, cửa bèn mở ra: "Cô nương, ta là nữ đầu bếp, ta tới đưa cơm cho các ngươi."
Theo một tiếng cọt kẹt, ở trong khung cửa chính là xuất hiện một nữ nhân đầu đeo khăn vải, bưng một chén cơm đi vào. Mộ Lam Yên đặc biệt liếc mắt bên ngoài một cái, lại phát hiện cách đó không xa lại đứng mấy nam tử.
Rõ ràng, chính là chưởng môn phái tới nhìn chằm chằm các nàng.
Nữ đầu bếp vừa cười, vừa đi vào, để giỏ xách trên tay lên bàn, vừa lấy ra chút thức ăn bên trong vừa nói: "Cực Phong phái này đều là đàn ông, La chưởng sự đã nói, ngài là khách quý của công tử, không thích hợp luôn tiếp xúc với nam tử. Cho nên, về sau bữa ăn của các ngươi sẽ do ta đưa tới."
Mộ Lam Yên giả vờ nói tiếng cám ơn, đặc biệt mở miệng dò hỏi: "Lúc nào thì công tử sang đây thăm ta?"
Tư Không Vũ là người dẫn nàng vào hố, nàng ngược lại nghĩ thật kỹ hỏi hắn đây là ý gì.
Nữ đầu bếp nghe Mộ Lam Yên hỏi như thế, rũ mắt thoáng qua một chút lúng túng không dễ dàng phát giác: "Ta chỉ là một nữ đầu bếp, lúc nào thì công tử tới đây ta thật đúng là không biết."
"À ~" Mộ Lam Yên ý không ở trong lời đáp một tiếng, liếc mắt nhìn ánh mặt trời vô hạn bên ngoài: "Hôm nay thời tiết thật đúng là tốt, nữ đầu bếp có thể nói với ta một chút trong Cực Phong phái này, nơi nào tương đối thích hợp phơi nắng không?"
"Cô nương một đường bôn ba mệt nhọc, đã ăn cơm trưa thì nghỉ ngơi, bên ngoài đều là nam đệ tử, nếu mà đụng phải một kẻ cứng đầu cứng cổ, ngộ nhỡ chọc tới điều rắc rối gì, sợ là công tử sẽ trách tội xuống. Vậy ngài ăn trước, nữ đầu bếp đi trước." Nữ đầu bếp nói xong, vội vàng cuống quýt bèn tranh thủ rút lui.
Chờ người đi xa, Tố Quý mới thình lình toát ra một câu: "Tiểu thư, mới vừa rồi tại sao ngươi không vọt thẳng đi ra ngoài?"
Mộ Lam Yên cầm lên đôi đũa trên bàn ăn một miếng thức ăn mới mở miệng: "Ngoài cửa tất cả đều đã canh giữ, hơn nữa nếu có thể lừa gạt chúng ta đi vào, khẳng định cũng có đầy đủ nhân thủ trông coi chúng ta."
Tố Quý thấy Mộ Lam Yên ăn không lo lắng, sợ hãi muốn ngăn cản: "Tiểu thư ngươi sẽ không sợ bọn họ hạ độc à?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]