Cả đời này của Phí lão gia tử chỉ có một thê tử, hai đứa con. Một tên gọi Phí Vưu, cũng chính là cha của Phí Kiền, bây giờ đang giúp đỡ Phí lão gia tử xử lý sự vụ trong gia tộc, mà một người khác gọi là Phí Tâm, là con gái nhỏ mà cả nhà độc sủng. Từ nhỏ, Phí lão gia tử chưa từng để cho Phí Tâm chịu một chút xíu khổ. Cho đến hai mươi năm trước, con gái của hắn vì một nam nhân từ bỏ gia tộc, làm cho hắn hận đến cắt đứt quan hệ cha con tại chỗ.
Chẳng qua, kẻ nào làm cha mẹ không đau lòng con của mình, từ biệt năm đó chính là hai mươi năm, cũng không còn có bất cứ tin tức gì của con gái. Phí lão gia tử nghe tới ngọc bội của Phí Tâm lại xuất hiện thì lập tức không để ý người khác, bèn kêu Phí Kiền dẫn theo tới đây.
Chỉ là, Mộ Lam Yên đương nhiên không biết điều này.
Khi nàng hiểu ý của đối phương, suy nghĩ một phen ngọc bội trong cổ, lập tức lấy ra, lách cách ở trước người, dò hỏi: "Ngươi nói, thật sự là cái này?"
Phí lão gia tử nhìn thấy ngọc bội vòng tròn màu trắng óng ánh trong suốt này, rõ ràng có chút kích động. Ngồi ở trên ghế chủ, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, nhìn chăm chú ngọc bội kia một hồi, mới mở miệng: "Có thể để lão phu xem một chút hay không?"
Vừa dứt lời, thấy Mộ Lam Yên gật đầu một cái, ý bảo để Phí Kiền đi lấy tới.
Phí lão gia tử nhiều lần đặt ở trong lòng bàn tay, nhìn một lúc lâu, sắc mặt từ từ trở nên nặng nề, tròng mắt đục ngầu, dần dần phủ lên một tầng đám sương, giọng điệu rất là không nỡ: "Là nó, là nó."
Mộ Lam Yên nghe hồ đồ, ngọc bội kia là Mẫn phu nhân cho nàng đến tìm Vĩnh Xuân đường. Mặc dù họ của Mẫn phu nhân và Phí Tâm trong miệng bọn họ giống nhau, nhưng khả năng là cùng một người, Mộ Lam Yên cảm thấy cũng không lớn thôi.
"Phí lão gia, ngài đây là ý gì?"
Phí lão gia tử nghe tiếng ngẩng đầu lên, lúc nhìn lại về phía Mộ Lam Yên đã hoàn toàn không còn xa lánh giống trước vậy, càng giống như là gặp được cháu ngoại gái ruột nhà mình: "Đây là ngọc bội của con gái ta, là phu nhân ta vào lúc sinh nàng ra tự mình đưa cho nàng."
"Có phải là vừa khéo hay không?" Mộ Lam Yên vẫn không tin sẽ khéo như vậy.
Phí lão gia tử tự nhiên lắc đầu một cái, ánh mắt tiếp tục nhìn chăm chú vào ngọc bội trong lòng bàn tay, vuốt ve nhẹ nhàng, thật giống như vật kia chính là con gái ruột thịt mà hắn không thấy hai mươi năm: "Sẽ không sai, đây là lúc ta và phu nhân của ta vừa thấy đã yêu, ta đã tặng cho nàng đồ gia truyền của Phí tộc. Vật này, khắp thiên hạ chỉ có một khối như vậy, chính là đồ tốt thời kỳ Bàn Cổ, ngấm dần máu Bàn Cổ. Đi theo chủ nhân của nó, có thể bảo dưỡng linh hồn!"
Phí lão gia tử tự mình đắm chìm trong trong hồi ức, kể lại, Mộ Lam Yên nghe được có chút nổi da gà lên. Loại vật bảo dưỡng linh hồn này, Mộ Lam Yên cảm thấy có liên quan với thần linh, hơi cách xa thực tế một chút. Có điều kể từ mang theo ngọc bội kia, có lúc buổi tối ngược lại sẽ mơ về một chút hồi ức không thuộc về nàng.
"Chỉ là, đây là của mẫu thân ta, Mẫn phu nhân, vợ Tông Nhân phủ thừa Biện Kinh cho, chẳng lẽ. . . . . ." Mộ Lam Yên muốn nói, chẳng lẽ Mẫn phu nhân là nha hoàn của đại tiểu thư Phí phủ bọn họ? Nhưng suy nghĩ một chút Mẫn phu nhân dù từ ngôn hành cử chỉ tới tay nghề thủ công, cũng không chút nào giống người từng làm nha hoàn.
Lúc này, Phí lão gia tử đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe miệng phác hoạ ra một nụ cười, trong nước mắt lộ vẻ cười hỏi: "Vậy ngươi ngược lại nói một chút, mẫu thân của ngươi còn nói với ngươi cái gì?"
"Nàng nói, để cho ta mang theo ngọc bội này, tới Giao châu tìm Vĩnh Xuân đường. Nàng nói, bên trong có người có thể trợ giúp ta."
Mộ Lam Yên vừa dứt lời, đừng nói Phí lão gia tử, ngay cả Phí Kiền vẫn đứng ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, đi theo hắn gia gia cùng nhau cười lớn tiếng ra ngoài.
Nhìn hình tượng này, Mộ Lam Yên có chút không cầm nổi, nghĩ đến bên cạnh còn có Tư Không Thận, đặc biệt quay đầu nhìn đối phương một cái.
Tư Không Thận nhận được ánh mắt ra hiệu, cho đối phương một vẻ mặt an ủi, nhìn hai người bên trong, sâu kín mở miệng: "Các ngươi đây là ý gì?"
Sau khi Phí Kiền cười xong, đột nhiên chúc mừng nói với gia gia của hắn: "Chúc mừng gia gia, mừng được cháu gái, cháu rể." Rồi sau đó xoay người, nhìn Tư Không Thận và Mộ Lam Yên: "Biểu muội, biểu muội phu, các ngươi đánh bậy đánh bạ, tìm được người trong nhà rồi!"
Tình tiết vở kịch này chuyển đổi có chút nhanh, nhìn hai người bọn họ mê mang đầy mặt.
Sau đó, Phí lão gia tử giải thích, Vĩnh Xuân đường này chính là một tiêu cục nho nhỏ phía dưới của Phí phủ bọn họ. Hai mươi năm trước, Phí phủ chính là dựa vào cái này xây dựng nhà. Mà, mẫu thân trong miệng Mộ Lam Yên nhất định là con gái của hắn, Phí Tâm.
Còn nói, nếu như bọn họ không tin, ra cửa tùy tiện hỏi thăm, người cả Giao châu đều biết.
Cuối cùng, Mộ Lam Yên không tin cũng phải tin.
Đần độn u mê nhận thân thích, Tư Không Thận một khắc cũng không làm trễ nãi vừa hỏi thăm chuyện mà Tư Không Trung Minh bảo bọn họ tới dò xét kia.
"Vậy Phí lão gia, có biết ở Giao châu này, con gái của ai đến Biện Kinh làm con dâu của phủ thái sư?"
Vừa dứt lời, tại chỗ trong nháy mắt, sắc mặt hai người lại biến đổi.
"Cô cô ta —— Phí Tâm!" Lần này trả lời là Phí Kiền.
Mới vừa rồi, Phí lão gia tử còn cả mặt đắm chìm ở trong vui sướng, vào lúc tiếng nói của Tư Không Thận vừa ngừng, lập tức lại trở nên đau buồn. Loại đau buồn kia, Mộ Lam Yên thấy rõ ràng, nghe Phí Kiền nói như vậy, càng thêm cảm thấy càng ngày càng lẫn lộn.
Vậy chuyện Mẫn phu nhân là đại tiểu thư của Phí gia, bọn họ luôn chắc chắn, vậy thì coi như thế đi. Nhưng, con dâu của thái sư rõ ràng là một người khác, vậy mà bọn họ cũng thừa nhận?
"Lời này của ngươi có ý tứ gì?" Tư Không Thận dẫn đầu hỏi.
Phí Kiền giật giật bờ môi muốn mở miệng, !)i3n!)@l3Wi!)0n nhưng vẫn là do dự một chút liếc về phía Phí lão gia tử.
Phí Kiền cảm thấy, đây là chuyện của người đời trước, hắn cũng chỉ là lời truyền miệng, nếu mà giải thích, còn không chừng sẽ xuất hiện bao nhiêu lời nói không khớp với sự thật. Cho nên cuối cùng, vẫn là nhìn Phí lão gia tử, chờ ông mở miệng.
Chẳng qua là Mộ Lam Yên cảm thấy quá nhiều chuyện lập tức chất chồng đến một nơi, có một loại cảm giác bỏ không xong để ý còn rối, rất là không ổn. Nhìn vẻ mặt của Phí lão gia tử, nhiều hơn mấy phần khẩn thiết.
Phí lão gia tử thở dài một cái, nhìn bộ dáng cháu gái muốn biết câu trả lời như vậy. Nhớ tới đề tài hơn mười năm không có mở miệng, thật sự kìm nén đến mức đã bắt đầu có lòng không đủ sức, vì vậy chậm rãi mở miệng: "Từ lúc con sinh ra, đã bị người ôm đi, ngay cả thế cục triều đình này, thân phận của con khẳng định vẫn là chưa có bộc lộ ra. Lần này, con đột nhiên chạy đến Giao châu tới tìm ta, hơn nữa còn là bộ dáng hỏi gì cũng không biết, khẳng định mẫu thân con cũng thật sự là không nói với con. Thật ra thì. . . . . ."
Thật ra thì hai mươi năm trước, con của thái sư tới biên cảnh Giao Châu bình định loạn ngoại bang, vô tình vừa thấy đã yêu với mẫu thân Phí Tâm của Mộ Lam Yên, cũng chính là Mẫn phu nhân. Từ nhỏ Phí Tâm ăn sung mặc sướng, lại từ nhỏ cùng nhau lớn lên với con trai, chuyện đã quyết định, cố chấp mười đầu trâu cũng kéo không trở lại.
Phí lão gia tử sống ở phái giang hồ, vốn khinh thường có bất kỳ quan hệ gì với người trong triều đình. Không biết làm sao, Phí Tâm thà bị cắt đứt quan hệ gia tộc, cũng muốn đi theo con của thái sư bỏ trốn.
Vừa đi như vậy, Phí lão gia tử chính là ba năm không thấy con gái của mình.
Cho đến mười bảy năm trước, có người báo lại, gia tộc thái sư tư thông với địch phản quốc. Thái sư sợ tội tự sát trong ngục giam, mà trong một đêm, tất cả gia quyến của phủ thái sư đều chết oan chết uổng.
Phí phủ trải qua ba năm rèn luyện, đã trở nên mạnh mẽ hoàn toàn khác biệt với lúc trước. Cho nên nghe nói cảnh ngộ của con gái, năm đó Phí lão gia tử không nói hai lời bèn dẫn thủ hạ của mình, ẩn núp tới Biện Kinh tra xét ngọn nguồn sự tình.
Năm đó bởi vì Phí Tâm cắt đứt với gia tộc, đi theo phu quân cùng đến Biện Kinh, cho nên không có người biết nhà mẹ của nàng nơi nào.
Sau lại, Phí lão gia tử trăm phương ngàn kế rốt cuộc tra được con gái của ông không có chết, mừng rỡ định gặp mặt một lần. Mới biết được con gái lại bị con trai của thái phó đương triều cứu đi.
Nghe đến đó lúc trên mặt Mộ Lam Yên và Tư Không Thận đồng thời bộc lộ vẻ mặt kinh ngạc.
"Cho nên khi đó, ngài cũng biết Phí Mẫn chính là Phí Tâm thật sao?" Mộ Lam Yên gấp gáp hỏi.
Phí lão gia tử gật đầu một cái, ánh mắt thâm thúy mở miệng: "Các ngươi tới đây, chính là muốn hỏi một chút năm đó ta tra được cái gì sao?"
Hai người gật đầu một cái.
"Thật ra thì năm đó ta cũng chỉ tra được một chút linh tinh, chỉ biết là thân gia Uông Phẩm Lương của ta đúng là vô tội, hoàn toàn là bị tiểu nhân gian nịnh làm hại."
"Vậy ngươi có biết là ai hạ độc thủ?" Tư Không Thận hỏi thăm ngay sau đó.
Phí lão gia tử hít sâu một hơi, lần nữa rơi vào hồi ức.
Lúc Phí lão gia tử gặp Phí Tâm, tràn đầy đau lòng bộ dáng nàng xanh xao vàng vọt. Hỏi thăm sau mới biết, thì ra là nàng vừa mới sinh con, vẫn còn đang ở trong tháng. Phí lão gia tử hỏi thăm bây giờ đứa bé kia đang ở đâu? Phí Tâm nói, lúc ấy nàng liều mạng trốn ra khỏi phủ Thái Sư, đột nhiên lâm bồn ở trong một ngõ hẻm nhỏ. Nàng vốn cho rằng nàng với đứa con mà nàng không thấy mặt kia, cứ song song sắp gặp nạn như vậy.
Nhưng không ngờ được truyền nhân của thái sư, Mộ Cảnh tìm được.
Phu nhân của Mộ Cảnh giúp đỡ Phí Tâm sinh ra đứa bé kia, vì trốn tránh quan binh lần theo, chỉ là hơi thu dọn một tý cho Phí Tâm, bèn ôm đứa bé tranh thủ rút lui.
Vợ chồng Mộ Cảnh chân trước vừa rời đi, Phí Tâm đã sinh sản chảy máu nhiều, vừa vặn gặp Ngao Tháp xuất hiện, mới cứu nàng.
Cho nên vào lúc Phí Tâm gặp mặt Phí lão gia tử, đã quyết tâm ổn định với Ngao Tháp, ân nhân cứu mạng đó. Phí lão gia tử tức giận hận không thể đưa tay tát mặt của đối phương, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
"Lúc ấy ngài tức giận như vậy, không biết người hãm hại phủ thái sư kia là người của thái phó ư?" Tư Không Thận không thể tin được chậm rãi mở miệng.
Mộ Lam Yên cũng là trừng hai mắt, cả mặt chất vấn.
Chỉ là tiếng than thở sâu kín qua đi, lại nghênh đón Phí lão gia tử gật đầu.
"Không thể nào!" Mộ Lam Yên nóng nảy phủ nhận.
Nói thế nào Ngao phủ cũng là nơi nàng sinh sống một khoảng thời gian, nếu như nói nàng là con gái ruột thịt của Mẫn phu nhân và Mẫn phu nhân chính là con dâu của thái sư nàng đều có thể tiếp nhận. Nhưng nếu như nói, cứ như vậy phủ nhận tình cảm ân ái giữa Mẫn phu nhân và Ngao Tháp, nàng thật sự có chút không muốn tin tưởng.
Có lẽ từ đáy lòng, nàng đã công nhận Mẫn phu nhân chính là mẹ ruột của mình, nếu biết được lúc trước mẹ ruột đã gặp phải tai ương diệt môn, nếu để cho nàng biết được, nam tử mà mình làm bạn hơn mười năm lại là kẻ thù giết phu. Đến lúc đó, sợ rằng Mẫn phu nhân sẽ còn muốn điên hơn Mộ Lam Yên bây giờ.
Tư Không Thận đưa tay kéo Mộ Lam Yên một cái, an ủi đối phương không nên quá mức tức giận.
Lúc này, Phí Kiền cũng có chút nghe không vô. Có điều gia gia nói, sao lại sai được, cho nên cãi Mộ Lam Yên một câu: "Năm đó, gia gia cũng là bởi vì chuyện này, mới buông tay mặc kệ chuyện triều đình. Nếu không nói thế nào cô cô cũng là con gái ruột thịt của gia gia, làm sao gia gia sẽ mặc kệ?"
Mộ Lam Yên ổn định lại tinh thần của mình, tiếp tục hỏi: "Vậy mẫu thân biết việc này không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]