Chuyện này làm cho tất cả mọi người trở tay không kịp, nhất là đại phòng, đại phu nhân đang tốt sao chỉ trong một đêm liền ngã bệnh, còn bệnh đến mức phải đưa về thôn trang dưỡng bệnh.
Sáng sớm Nghiêm thị đã bị mang đi, Thủy Nhược Thiên biết chuyện này là khi đến thỉnh an buổi sáng không thấy người, Thẩm Chấn Nam không giấu diếm con trai con dâu, kể hết đầu đuôi mọi chuyện Nghiêm thị ý đồ muốn mưu hại đứa nhỏ nhị phòng.
"Thân thể con càng ngày càng nặng, chuyện trong nhà tạm thời liền giao cho nhị thẩm các con quản lý, hôn sự của Thế Vinh mới vừa định ra, hai người các con cũng tốn nhiều tâm tư."
Biết rõ tổ phụ và cha đều đang nổi nóng, Thẩm Thế Cẩn cùng Thủy Nhược Thiên thoáng nhìn qua, Thủy Nhược Thiên mở miệng, "Cha, khi nào thì nương trở về."
Thẩm Chấn Nam nhìn con dâu giọng nói bình thản, "Bao giờ 'khỏi bệnh' thì trở về, Bảo Nhi không biết chuyện này tạm thời nuôi trong viện các con, đừng để tin tức truyền tới tai đứa bé, có một tổ mẫu như vậy, đứa bé hẳn là rất thương tâm."
Hôm nay có cầu cũng không có kết quả gì, Nghiêm thị đã bị mang đi, Thẩm lão gia tử nghiêm minh không gặp bất luận kẻ nào, kể cả Thẩm Thế Cẩn. Chuyện này không có bất kỳ khoan nhượng.
Thủy Nhược Thiên trở lại Húc Phong viện, ngồi ở trên giường nệm thật lâu không nói gì, Vương má má đưa nước cho nàng cũng chỉ cầm trong tay chứ không uống, trong một khoảnh khắc khi nghe được mọi chuyện Thủy Nhược Thiên đã hy vọng ý đồ của Nghiêm thị có thể thành hiện thực.
Sở Diệc Dao vì chuyện này giả bộ bệnh một tháng, một tháng sau đã sang đầu năm mới, trong Thẩm phủ có mệnh lệnh của Thẩm lão gia tử, Nghiêm thị còn chưa kịp phân phó cho tai mắt ngáng chân người đã không còn ở đây, những tay chân của bà ta tại trước mặt Quan thị cũng không còn dám nháo loạn gì.
Không ít người làm tinh ý đều hiểu, đại phu nhân sinh bệnh chắc chắn là giả, rõ ràng là phạm lỗi chọc giận lão gia tử, tình huống này mười lăm năm trước đã từng phát sinh một lần, cũng không biết lần này bị đuổi đi bao lâu.
Đầu năm mới, Sở Diệc Dao dưỡng thai tốt theo Thẩm Thế Hiên trở về Sở gia chúc tết, ở trên xe ngựa, phu thê hai người lại cùng thương lượng chuyện sinh non.
Vốn đang cân nhắc dùng cái lý do gì, thậm chí lúc đầu còn muốn mạo hiểm giả bộ té ngã làm cớ, bây giờ đều không cần, trực tiếp nói xạ hương lần này để lại di chứng, bụng lớn đến không chịu nổi liền dẫn đến sinh non, Thẩm lão gia tử vậy cũng nói đi qua.
Đến Sở gia, Sở Mộ Viễn ra đón bọn họ, Kiều Tòng An tự mình xuống bếp, Vệ Sơ Nguyệt bận rộn chăm con nhỏ không thoát tay, đến lễ mừng năm mới Sở Mộ Viễn là người rảnh rỗi nhất.
Nhìn thấy Thẩm Thế Hiên cẩn thận đỡ muội muội, Sở Mộ Viễn cười hơ hớ đón mọi người vào trong nhà, Vệ Sơ Nguyệt vừa đút sữa cho con gái, con gái mới hơn hai tháng đang nằm trên đầu vai mẹ đánh nấc, một đôi mắt to tròn trịa nhìn Sở Diệc Dao, trong miệng thỉnh thoảng còn thổi mấy cái bong bóng sữa.
"Đầy tháng không thể đến, hôm nay cô cô đến bù lễ cho con đây."
Sở Diệc Dao lấy ra một hộp trang sức, lúc đứa bé được sinh ra và lúc đầy tháng đều tặng quà rồi, hôm nay gặp mặt lại lấy ra một cái vòng cổ cho bé con, tiểu nha đầu nghí ngoáy muốn liếc nhìn cái dây chuyền mới treo trên người, khổ nỗi quần áo mặc dày làm cái đầu nhỏ không thể cúi xuống, lập tức vung vẩy đôi tay lên trước ngực.
Một lần không được lại tới một lần, thỉnh thoảng nghe được tiếng nương nói chuyện lại ngước mắt lên nhìn.
"Muội phải chú ý sức khỏe, chẳng còn mấy tháng nữa."
Biết chuyện Sở Diệc Dao nằm trên giường một tháng, Vệ Sơ Nguyệt không ngừng lo lắng, người mới làm mẹ đều biết, suốt mười tháng mang thai kỳ thật không có một ngày sống yên ổn, rất sợ hài tử có cái gì không hay xảy ra.
Sở Diệc Dao đưa tay trêu chọc đứa bé cười đáp, "Yên tâm đi, trong lòng muội có tính toán, ở nhà muội cũng không phải làm gì, buổi sáng cũng không cần đi thỉnh an cả ngày ở trong viện của mình."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Sở Ứng Trúc, trông thấy vóc người cao vọt của Sở Ứng Trúc, Sở Diệc Dao suýt nữa không nhận ra, hài tử tám chín tuổi đúng vào giai đoạn phát triển mạnh, một năm không gặp Sở Ứng Trúc cao hơn rất nhiều, người vừa gầy, tổng thể thay đổi khá nhiều.
Sở Ứng Trúc vừa nhìn bụng Sở Diệc Dao chỉ có thể tiếc nuối đi đến bên cạnh nhị thẩm chơi đùa với tiểu muội muội, "Cô cô thật lâu chưa về thăm cháu." Truyện được edit và đăng duy nhất trên wattpad cá nhân kimngan023
"Cô cô không đến, cháu có thể đến Thẩm gia thăm cô cô mà." Sở Diệc Dao sờ sờ đầu hắn, nghe nhị ca kể chuyện biết được đầu năm nay sẽ bắt đầu mang Sở Ứng Trúc theo cho hắn làm quen dần dần với không khí làm việc trong cửa hàng.
"Vậy lần sau cháu mang tiểu muội muội tới." Sở Ứng Trúc kể từ khi làm ca ca liền tự giác có thêm trọng trách đó là bảo vệ tốt muội muội.
"Tốt, vậy thì theo ý cháu, lần tới mang theo muội muội cùng đi."
Lúc ăn trưa, Hoài Sơn đại thúc đã trở về, vài năm qua Hoài Sơn đã dung nhập vào Sở gia giống như người một nhà ngày lễ cũng sẽ cùng nhau quây quần, Kiều Tòng An không cự tuyệt chính là tín hiệu tốt.
Trong bữa cơm Sở Ứng Trúc đột nhiên nhắc tới chuyện cưỡi ngựa, Sở Diệc Dao lúc này mới biết, Hoài Sơn mang theo đại tẩu cùng Ứng Trúc đi học cưỡi ngựa.
Trông thấy bộ dáng đại tẩu cố làm ra vẻ trấn định, Sở Diệc Dao cười phụ họa, một bữa cơm vui vẻ hòa thuận.
Ở chơi đến chạng vạng mới về, khí trời có chút lạnh, về đến Thẩm gia trời đã tối hẳn, Sở Diệc Dao ôm lò sưởi, càng ngày càng thấy lạnh, lẩm bẩm đầu xuân năm mới đừng có tuyết rơi.
Một lời thành sấm! Ngày hôm sau, tuyết rơi.
Sở Diệc Dao đứng ở dưới mái hiên nhìn trên bầu trời tuyết phiêu tán, thật đúng là bị nàng nói trúng.
Tuy tuyết rơi không lớn nhưng cũng là cảnh Kim Lăng trăm năm khó gặp, đêm hôm qua bắt đầu rơi, góc tường trong sân đọng tuyết, giữa bồn hoa lốm đốm chỗ trắng chỗ màu, trên mặt đất cũng đã hóa một tầng băng mỏng.
"Nàng cứ nhắc vài lần, lần này tuyết rơi thật này." Thẩm Thế Hiên sợ nàng lạnh, ôm nàng vào phòng, bên ngoài tuyết rơi trời sẽ càng lạnh hơn.
Quan thị đã phân phó người làm thêm than củi cho từng viện, Sở Diệc Dao ngồi ở trên giường, nghe Lý má má nói Quan thị bận rộn nhiều việc có chút thẹn thùng, kéo y phục Thẩm Thế Hiên bên cạnh, "Chàng nói ta có phải nên giúp nương một tay không, đột nhiên tuyết rơi trở tay không kịp." Truyện được edit và đăng duy nhất trên wattpad cá nhâ
[email protected]Thẩm Thế Hiên để sách xuống, buồn cười nhìn nàng, "Ta thấy chẳng phải vì tuyết rơi mà là nàng cảm thấy buồn chán muốn tìm việc."
Bị hắn nói trúng, Sở Diệc Dao cũng không có gì phải thẹn thùng, "Cả ngày không có việc gì làm."
"Nàng cần an nhàn dưỡng thai như đại tẩu, đến lúc sinh mới không có người hoài nghi." Ý của Thẩm Thế Hiên nói Sở Diệc Dao tự nhiên hiểu, thấy hắn đọc sách, chính mình cũng cầm lấy một quyển lật xem, chờ ăn cơm trưa.
...
Trận tuyết này tuy không lớn nhưng rơi liên tục bốn năm ngày cũng làm cho mọi thứ tích một tầng băng, ngày tuyết ngừng Thẩm gia mở cửa tiếp tế. Tuyết rơi lâu như vậy, dù là triều đình cũng sẽ không dự liệu được, không ít khu vực trong thành Kim Lăng đều gặp khó khăn, băng tuyết không đến mức đè sập nhà khá giả lại đè sập không ít chỗ xây dựng tạm thời của các hộ nông, tổn thất động vật rau mùa rất nhiểu.
Nơi tổ chức tiếp tế nhất định nhiều người, Sở Diệc Dao ngoan ngoãn ở nhà như cũ.
Tuyết tan hoàn toàn đã là mười lăm nguyên tiêu, hai người Bảo Sênh Bình Nhi đỡ Sở Diệc Dao đi tản bộ, khi đi đến vườn hoa chỗ cổng vòm đột nhiên xuất hiện một nam tử.
Tránh hiềm nghi không cần thiết, Sở Diệc Dao đang muốn thay đổi lộ trình rời đi, người nọ lại gọi nàng lại, Sở Diệc Dao quay đầu lại nhìn, gương mặt này nàng quá quen thuộc, Nghiêm Thành Chí.
Ý định ban đầu Nghiêm Thành Chí là gọi người hỏi đường, lúc thấy rõ Sở Diệc Dao mới nhớ tới đây là Sở gia đại tiểu thư gặp qua một lần trong hôn lễ Vương nhị thiếu gia.
Sở Diệc Dao không thích bị hắn nhìn, mở miệng nói, "Có việc?"
"Xin hỏi đường đến Húc Phong viện đi như thế nào?"
Bảo Sênh chỉ phương hướng cho hắn, Nghiêm Thành Chí ôm quyền cảm tạ, Sở Diệc Dao lười liếc hắn một cái xoay người rời khỏi.
Chưa đi được hai bước, sau lưng lại truyền tới giọng nói của Nghiêm Thành Chí, Sở Diệc Dao quay lại nhìn hắn, đáy mắt dần hiện lên vẻ bực mình.
Nghiêm Thành Chí không biết mình đắc tội Thẩm nhị thiếu phu nhân này chỗ nào, luôn cảm thấy trong ánh mắt nàng nhìn mình tràn đầy chán ghét.
"Còn có chuyện gì?"
"Nghiêm mỗ muốn hỏi, nhị thiếu phu nhân có biết Sở Diệu Lam cô nương hay không?"
Sở Diệc Dao bị lời của hắn gợi lên hứng thú, hai kẻ từng phản bội nàng đời trước, sao có thể không biết.
"Biết, ngươi tìm cô ta có chuyện gì."
Nghiêm Thành Chí trong lòng vui mừng nói, "Ta có gặp mặt Sở cô nương một lần."
Không rời bỏ tình tiết khuôn sáo anh hùng cứu mỹ nhân, Sở Diệu Lam bị kẻ ác đùa giỡn, Nghiêm Thành Chí cứu giúp, Sở Diệu Lam bị dọa ngất đi, Nghiêm Thành Chí mang nàng tới khách sạn nghỉ ngơi, kết quả đợi nàng tỉnh lại liền rời đi chỉ để lại một phong thư.
"Vậy thì ta cám ơn ngươi thay Diệu Lam."
"Hôm đó đại phu khám qua cho Sở cô nương nói đầu nàng bị thương, hôm nay cũng không biết nàng khôi phục như thế nào." Giọng nói Nghiêm Thành Chí lộ vẻ lo lắng.
"Nàng là đường muội ta, nhưng mà người hai nhà sớm đã không liên lạc, nếu ngươi thật muốn biết, ta có thể nói chỗ ở của nàng cho ngươi biết."
Sở Diệc Dao thoải mái nói cho Nghiêm Thành Chí chỗ ở nhà nhị thúc, hiện tại Nghiêm Thành Chí này đã thành thân, nàng thật sự rất hiếu kì tình chàng ý thiếp đời này của hai người bọn họ.
Nghiêm Thành Chí thật lòng cảm tạ, "Đa tạ thiếu phu nhân." Nhìn Sở Diệc Dao rời đi, trong lòng còn mơ hồ cao hứng, dự định ngày mai phải đến địa chỉ nàng vừa nói.
Trở lại Thư Hương viện, Sở Diệc Dao gọi Lý má má đi hỏi thăm xem người nhà mẹ đẻ đại bá mẫu tới Thẩm gia vì chuyện gì.
Chỉ chốc lát Lý má má trở lại, nói là Nghiêm phu nhân và con trai tới cầu tình đại lão gia, hôm nay tết nguyên tiêu đoàn viên xin lão gia đón Thẩm đại phu nhân từ dưới thôn trang lên, tiết trời giá rét người bệnh cũng không tốt lên được. Truyện được edit và đăng duy nhất trên wattpad cá nhânkimngan023
"Cầu được kết quả gì không?"
Lý má má hạ giọng nói, "Lão gia tử nói không tiếp khách."
Tổ phụ ngay cả gặp đều không muốn gặp, lại cầu xin đại bá phụ có ích lợi gì, con nối dòng quan hệ trọng đại, nếu lần này lão gia tử bỏ qua cho Nghiêm thị, đừng nói bất công đối với nàng, chính Thẩm gia cũng khó làm người dưới tin phục.
"Nghe nói Nghiêm phu nhân muốn đón đại phu nhân về Nghiêm gia ở mấy ngày, đại lão gia nói, đại phu nhân nhiễm bệnh lây truyền, ý tốt Nghiêm gia lão gia xin nhận."
Buổi chiều Thẩm Thế Hiên trở lại, không đợi nàng nói đến việc ban ngày, Thẩm Thế Hiên ăn dấm chua nhìn Sở Diệc Dao nói, "Hôm nay nàng nói chuyện với Nghiêm Thành Chí."
Nhìn bộ dạng ghen tuông chua lè của hắn, Sở Diệc Dao bật cười đưa tay lên nhéo mũi hắn, hướng phía cửa hô, "Khổng Tước, đi xem canh hầm đã xong chưa."
Thẩm Thế Hiên thấy nàng không giải thích gì ngược lại còn bày tư thái không liên quan, trong lòng càng không vui, kéo lấy nàng không chịu bỏ qua, Sở Diệc Dao bất đắc dĩ nhìn hắn, "Dấm này mà chàng cũng ăn, đời trước là đời trước, đời này là đời này, chẳng lẽ ta cũng ăn dấm chua của chàng với đại tẩu?"
Thẩm Thế Hiên tự định giá một chút, gật gật đầu, "Hay là vậy đi."
Sở Diệc Dao hung ác véo hắn, "Hồ nháo, đó là người Nghiêm gia đến xin tổ phụ mang đại bá mẫu về, mệt chàng còn ghen được."
Thẩm Thế Hiên lúc này mới nghiêm chỉnh, "Trước khi sinh hài tử nhất định sẽ không đón đại bá mẫu về."
"Vậy... sau khi sinh thì sao." Tính thời gian còn chưa tới ba tháng nữa.
Thẩm Thế Hiên không nói lời nào xem như chấp nhận, nhìn mặt Sở Diệc Dao không vui lôi kéo nàng nhẹ nói, "Ta ước gì đại bá mẫu ở luôn dưới đấy, nhưng bà ấy là dâu trưởng Thẩm gia, không thể nào cả đời không trở lại."
Sở Diệc Dao cầm chặt tay hắn khẩn thiết, "Chúng ta ra ngoài ở riêng đi."
Đứa nhỏ của nàng sẽ ra đời trước con của đại tẩu, trừ phi đại tẩu sinh non, nếu nàng sinh con trai trước, chờ Nghiêm thị trở lại không đấu qua đấu lại là không có khả năng, Sở Diệc Dao nàng không ngại chơi trò trạch đấu, nhưng dính dáng đến hài tử, nàng không muốn.
"Tổ phụ còn ở đây, nói ở riêng là không thể nào."
Đã bốn đời cùng nhà (tứ đại đồng đường),chỉ cần Thẩm lão gia tử còn sống một ngày, Thẩm gia không khả năng tách ra ở riêng, trừ phi là người hai phòng nháo loạn mất mặt đến mức không thể không tách ra.
Sở Diệc Dao không khỏi xụ mặt, nếu đã tránh không được, đến lúc đó cũng đừng trách nàng làm người nhẫn tâm, mong muốn đời này của nàng là phải bảo hộ tất cả người thân của nàng, không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương đến người bên cạnh nàng.
...
Cuối tháng giêng thương thuyền rời bến, thời gian chớp mắt đến cuối tháng ba, lúc thương thuyền trở lại Sở Diệc Dao đã hơn chín tháng. Truyện được edit và đăng duy nhất trên wattpad cá nhânkimngan023
Không có Nghiêm thị ngáng chân, Quan thị quán xuyến mọi việc trong nhà cũng dễ dàng, mùa xuân hai thiếu phu nhân đều sắp lâm bồn, Thẩm gia không tổ chức yến hội gì.
Sở Diệc Dao bây giờ thật sự không thể động đậy, mặc dù trên phương diện ăn uống Hứa má má đều khống chế nghiêm khắc, có thể chính nàng ăn cái gì bổ cái đó, lúc bụng bầu bảy tám tháng đột nhiên lớn lên như thổi, sinh hoạt hàng ngày cũng khó khăn.
Sở Diệc Dao đi tới đi lui trong phòng, Bảo Sênh đi đến nói là Sở Diệu Lam tới chơi, Sở Diệc Dao làm cho người dẫn nàng đến phòng ăn, còn mình từ từ đi qua.
Đi vào phòng ăn, Sở Diệu Lam ngồi ở trên ghế, vừa nhìn nàng tiến vào gấp rút đứng lên, hai năm không gặp, Sở Diệu Lam chân chính trổ mã thành một đại cô nương.
So với hai tỷ tỷ nàng càng xinh đẹp hơn, giơ tay nhấc chân đều mang theo chút nhu nhược càng khiến cho người ta yêu thương.
"Thật đúng là khách quý ít gặp." Sở Diệc Dao không che giấu trào phúng, mặc dù không rõ mục đích nàng đến thăm, nhưng cũng biết tuyệt đối không phải chuyện tốt.
"Diệc Dao tỷ." Sở Diệu Lam ấp úng hô một tiếng, từ khi cha đoạn tuyệt quan hệ và Sở gia, ban đầu cuộc sống trong nhà rất tốt, nhưng từ sau khi cha cưới bình thê, cuộc sống nương không dễ chịu, cho đến năm ngoái tiểu nương kia sinh con trai đến cuộc sống của nàng cũng bị ảnh hưởng.
Đại tỷ ở Trình gia một mình còn lo không xong, căn bản không thể lo cho nương và nàng ta, nhị tỷ trở về Huy Châu, trong lúc nhất thời nàng tìm không được người hỗ trợ, chỉ có thể đến xin đường tỷ nơi này giúp đỡ.
Sở Diệc Dao không có kiên nhẫn nghe nàng ta kể khổ. "Ngươi tới có chuyện gì?"
Sở Diệu Lam đột nhiên vọt tới quỳ xuống trước mặt nàng, dọa Sở Diệc Dao nhảy dựng về sau nghiêm nghị quát lớn, "Ngươi làm cái gì!"
Sở Diệu Lam không động đậy quỳ ở trước mặt nàng cầu xin, "Diệc Dao tỷ, cầu xin tỷ giúp muội, cầu xin tỷ giúp chúng ta, cha đã bị tiểu nương lừa gạt, tiểu nương còn thường xuyên khi dễ nương, nương trước mấy ngày đổ bệnh nặng, suýt nữa không qua khỏi, tiểu nương còn muốn bức ta lập gia đình."
"Sở Diệu Lam, ta không nợ các ngươi." Thật lâu, nhìn nàng quỳ trên mặt đất nước mắt chảy dài, Sở Diệc Dao lạnh lùng mở miệng, "Ngươi cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày này đi?"
Sở Diệu Lam mờ mịt, Sở Diệc Dao hừ lạnh một tiếng, "Ta không nợ các ngươi cái gì, ta cũng không có nghĩ vụ phải giúp các ngươi, gieo gió gặt bão thôi."
"Diệc Dao tỷ, tại sao tỷ có thể nói như vậy, chúng ta cũng không làm chuyện gì có lỗi với tỷ."
"Không làm gì có lỗi với ta?"
Sở Diệu Lam sợ hãi, vừa thấy thân ảnh Thẩm Thế Hiên từ cửa đi tới liền chuyển đối tượng bắt đầu cầu xin Thẩm Thế Hiên.
Trực tiếp quỳ ở trước mặt Thẩm Thế Hiên nước mắt lòa xòa nhìn hắn, "Tỷ phu, tỷ tỷ nhẫn tâm, không muốn ra tay giúp đỡ muội và nương, tỷ phu, cầu xin tỷ phu khuyên nhủ tỷ tỷ, giúp mẹ con muội một chút."
Bộ dạng thút thít bi thương xinh đẹp động lòng người đại khái là nói Sở Diệu Lam, Sở Diệc Dao cũng không nói chuyện nhìn hai người, mà Thẩm Thế Hiên lông mày nhíu lại, nhìn nàng ta khóc nửa ngày một chút phản ứng cũng không có.
Sở Diệu Lam đáy lòng trầm xuống, Thẩm nhị thiếu gia này không hợp tác với nàng, không cam lòng đưa tay nghĩ muốn nắm y phục của hắn, Khổng Tước chờ một bên lập tức tiến lên giữ nàng lại, một mặt cười khuyên nhủ, "Đường tiểu thư không chê mặt đất bẩn sao, nhanh chóng đứng lên đi, quỳ như vậy tiểu thư cùng cô gia chẳng phải ông trời mà có thể giúp ngài mọi việc."
"Diệc Dao tỷ, nếu không phải cha ta cứu giúp Sở gia, Sở gia đã sớm không chống đỡ nổi, bây giờ mẹ con ta gặp nạn ngươi lại không chịu hỗ trợ, ngươi báo đáp cha mẹ ta như vậy à, chúng ta bỏ tất cả ở Huy Châu tới nơi này, các ngươi không những không để cho chúng ta ở lại Sở gia, còn đuổi chúng ta ra ngoài, nếu không có cha mẹ ta, Sở gia đã sớm không có ngày hôm nay!"
"Tát!"
Sở Diệu Lam vừa dứt lời, Sở Diệc Dao tức giận đứng lên phất tay tát nàng ta một cái.
"Ngươi còn có mặt mũi nói cái này!"
"Nếu không phải cha ngươi, Sở gia ta sẽ kinh qua nguy cơ mấy lần?"
"Nếu không phải cha ngươi, hơn vạn lượng bạc cùng quản sự trong cửa hàng là ai giựt giây bỏ đi."
"Nếu không phải mẹ ngươi, ai có thể nghĩ đến đem Sở gia biến thành của riêng của các ngươi."
"Nếu không phải chị ngươi, ai có thể không biết liêm sỉ đi thông đồng với đàn ông, vì gả vào Trình gia không từ thủ đoạn nào, thậm chí còn mưu toan muốn lấy tất cả đồ cưới mẹ ta để lại làm hồi môn cho nàng ta."
"Nếu không phải ngươi, nhị tỷ ngươi sẽ rớt hồ được người cứu lên, rồi sau đó lại quấn quít lấy Vương tam thiếu gia không tha, mất hết danh tiếng nữ nhi?" Truyện được edit và đăng duy nhất trên wattpad cá nhân kimngan023
Sở Diệc Dao thật tức giận, một cái tát này không đủ để nàng xả hết tức giận suốt thời gian qua, nhìn Sở Diệu Lam bụm mặt trừng mắt khó tin, Sở Diệc Dao cười lạnh tiếp tục, "Ta nợ ngươi cái gì, cả nhà các ngươi đều là bạch nhãn lang bây giờ hết thảy chính là gieo gió gặt bão, đừng ở chỗ này nói cái gì ân tình với ta, không có các ngươi Sở gia ta dù khó khăn vẫn có thể vượt qua, Sở Diệu Lam ta cho ngươi biết, nhìn cả nhà mẹ con ngươi rơi vào cảnh hôm nay, Sở Diệc Dao ta cảm thấy rất hài lòng, không phải tiểu nương muốn cho ngươi lập gia đình sao, ngươi có bản lĩnh như vậy, sao không học theo đại tỷ ngươi tìm đàn ông bỏ trốn đi."
Sở Diệu Lam ú ớ "ngươi...ngươi..." mãi không thể nói thành một câu, Thẩm Thế Hiên vung tay lên, hai bà tử tiến đến trực tiếp xách nàng ta đi, phân phó, "Thân nhân nhị thiếu phu nhân không có liên quan đến một nhà Sở nhị gia, sau này các nàng lại tới cửa, không cần thông báo, trực tiếp đuổi đi."
Quay lại đang muốn vịn lấy Sở Diệc Dao, Khổng Tước sợ hãi kêu một tiếng, sắc mặt Sở Diệc Dao tái nhợt nhìn hắn, dưới thân một cổ nóng ướt.
...
Tâm tình kích động vỡ nước ối, Hứa má má vội vàng chuẩn bị, phái người chạy đi báo cho Quan thị, rất nhanh hai bà đỡ đã sớm chuẩn bị cũng có mặt, nấu nước chuẩn bị băng gạc sạch sẽ, Thẩm Thế Hiên bị mời ra phòng ngoài.
Một lát sau Quan thị cũng tới, hỏi rõ ngọn nguồn mọi chuyện chỉ đành thở dài, "Bây giờ cũng không thể trách ai được, trước an toàn sinh hạ hài tử." Vừa nói vừa chuyển động phật châu trong tay, đây chính sinh non một tháng so với ngày dự sinh.
Trong phòng, Sở Diệc Dao giờ phút này đau nói không nên lời, bà đỡ lấy vải đặt vào miệng cho nàng cắn, nước ối vỡ liền trực tiếp muốn lên giường nằm sinh, bà đỡ kiểm tra sản đạo ngẩng đầu nói với Sở Diệc Dao, "Nhị thiếu phu nhân, còn kém một chút, ngài có thể phải chịu đau một lúc nữa."
Sở Diệc Dao gật gật đầu, chờ mãi bà đỡ hô được mới làm theo dùng hết sức, đau nhức cũng không kêu, giữ sức để sinh.
Ngoài phòng Thẩm Thế Hiên đi tới đi lui nửa ngày không nghe thấy tiếng kêu của Sở Diệc Dao, lo lắng, "Nương, Diệc Dao không sao chứ."
"Con bé này nhịn đau giỏi, cũng không chịu kêu lên." Quan thị đau lòng nói, "Con đừng đứng ở chỗ này, tổ phụ con cũng sắp tới đây, con đi dìu ông đi."
Thẩm Thế Hiên tạm ngừng vội vàng chạy đến viện của lão gia tử.
Trong phòng bà đỡ nhìn dưới người nàng, khích lệ nói, "Thiếu phu nhân, thấy đầu rồi, ngài cố dùng sức thêm đi."
Sở Diệc Dao lúc này đã kiệt sức, hài tử là thai đầu, hấp thu chất dinh dưỡng tốt, cái đầu không nhỏ, thời điểm sinh quá phí sức lực, nàng đã sớm đau chết lặng, lại một cơn gò kéo cái bụng rủ xuống thúc nàng dùng sức, một bên Bảo Sênh lau mồ hôi cho nàng, một tay nắm chặt cho nàng cầm lấy mượn lực.
Hai canh giờ sau, sắc trời tối dần, ngoài phòng Thủy Nhược Thiên và Thẩm Thế Cẩn cũng đã tới, Thẩm lão gia tử đứng ở trong sân, nghe trong nhà truyền đến kêu rên, sắc mặt trầm xuống.
Thẩm Thế Hiên muốn đi vào cùng nàng, nhưng bà tử ở cửa không cho hắn vào, cho đến khi trời tối hẳn, trong phòng Sở Diệc Dao hét to một tiếng, bà đỡ đón lấy một tiếng 'Sinh', người ngoài phòng mỗi người một vẻ.
Trong hành lang đã sớm đốt đèn, bà đỡ dè dặt ôm hài tử ra, Thẩm lão gia tử tiến lên đón đứa bé đầu tiên, không đợi bà đỡ mở miệng đã tự mình đẩy tã lót quấn đứa bé ra nhìn.
Giãn lông mày hô lớn một tiếng, "Đích trưởng tằng tôn (chắt trai đầu tiên) Thẩm gia, giỏi lắm!"
Ngay sau tiếng hô của ông cụ, vốn là hài tử đang yên lặng lập tức oa oa khóc rống lên, tiếng khóc cực kỳ vang dội...