*Bạch Liên hoa: hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.
"Trung thúc, Diệc Dao trẻ người non dạ, lúc trước nói lời không nên nói, chọc Trung thúc cùng các vị quản sự thúc thúc thương tâm, ngài cùng cha quen biết nhiều năm, ngày thường đối với cháu cùng các ca ca đều coi như con của mình, đại ca rời đi trong lòng ngài khổ không kém phần chúng cháu, là Diệc Dao lúc trước không hiểu chuyện, nói nhiều lời chọc ngài khổ sở như vậy, Diệc Dao ở chỗ này chịu tội với ngài!" Sở Trung vừa nghe dứt lời liền chứng kiến Sở Diệc Dao đi tới trước mặt ông trực tiếp quỳ xuống.
"Đại tiểu thư, tuyệt đối không được!" Sở Trung vội vàng đỡ nàng lên, Sở Diệc Dao không chịu, lôi kéo ông ủy khuất nói, "Trung thúc không chịu tha thứ cho Diệc Dao, không chịu cùng Diệc Dao trở về, Diệc Dao không đứng dậy."
"Đại tiểu thư." Sở Trung bất đắc dĩ hô một tiếng, "Ngài hà tất phải làm đây."
"Trung thúc, Sở gia bây giờ không còn yên ổn như lúc ngài rời đi, Nhị ca và cháu không thể nhúng tay vào chuyện cửa hàng, Ứng Trúc tuổi còn nhỏ, các quản sự cậy già lên mặt không nói, bí mật độc chiếm không ít chỗ tốt cũng không rõ ràng lắm, nếu ngài không trở lại, cái nhà này chỉ sợ là không chống đỡ được đến lúc Ứng Trúc trưởng thành." Sở Diệc Dao khó chịu nói, nước mắt không ngừng rớt xuống, vừa nghĩ tới kết cục kiếp trước, trong lòng nàng vạn phần hối hận, vạn phần đau lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-kho-ga/1158057/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.