‘Làm sao nàng có thể không biết Lan Trữ là ai?’ Trữ Tuyết Yến vừa nghĩ vừa nắm chặt vạt áo của mình. Trong tiền kiếp của nàng, Lan Trữ là người nha hoàn thân cận nhất của nàng. Mặc dù Lan Trữ được phủ Hộ quốc tướng quân phái đến để phục vụ nàng, nhưng Trữ Tuyết Yến đối xử với nàng rất tốt, giữa họ có một mối quan hệ sâu sắc mật thiết như những gì nàng có với Hương Nhi sau khi ở bên cạnh nàng hai năm. Thế nhưng, đêm hôm đó, Lan Trữ đã không có ở đó! "Có lẽ người không biết, tiểu thư." Thanh Ngư nói, “Lan Trữ là nha hoàn nhất đẳng trong sân viện Vận Doanh. Nàng ấy không còn nơi nào để đi sau khi tiểu thư Tử Anh ra đi. Nàng có lẽ nghĩ rằng người là một người chủ tử tốt, nên đã đặc biệt cầu xin nô tì. Vừa rồi nô tì đã nói chuyện với nàng ấy nên mới đến muộn như vậy." Có một lần, Thanh Ngư bị bắt nạt bởi Hương Hồng và Diệu Nhi, nha hoàn của Nhị tiểu thư. Họ chặn đường không cho nàng đi. Lúc đó, Lan Trữ đã khéo léo phản ứng nhanh chóng khi hét lên rằng lão Thái phu nhân đến. Hai kẻ bắt nạt sợ hãi và bỏ chạy. Vả lại, Lan Trữ luôn rất tốt với mọi người. Dù Ngũ tiểu thư không được sủng ai nhưng nàng chưa bao giờ xem thường Ngũ tiểu thư. Cố kìm nén nhịp đập của mình,Trữ Tuyết Yến ngẩng đầu lên và nói, "Thanh Thuỵ đã bị lão Thái phu nhân đuổi ra khỏi viện trước đó, bởi vậy ta cần thêm một hạ nhân làm nha hoàn bên người. Ngươi có thể nói với Tần ma ma rằng ta thích nha đầu Lan Trữ trong viện Vận Doanh, để đảm bảo nàng được cử tới làm nha hoàn bên cạnh ta. " Trữ Tuyết Yến khẽ mỉm cười với bờ môi xinh đẹp không chút huyết sắc. "Ôi tiểu thư, vậy là người đồng ý thu nhận Lan Trữ?" Thanh Ngư chỉ kịp nắm bắt đại ý đó của nàng, không có thời gian để hỏi về tiểu tiết tại sao Thanh Thuỵ bị đuổi đi. Nàng rất vui mừng vì thực sự nàng nghĩ rằng Lan Trữ là một nử tữ tốt bụng, lanh lợi và ân cần. "Ừm, Thanh Ngư, chuyện này để sau hãy nói. Trước, ngươi có biết có vị khách quý nào nhất định sẽ đến đây và giỏi y thuật không?" Trữ Tuyết Yến chau mày hỏi. “Khách quý, y thuật tốt… Nô tì không biết.” Thanh Ngư suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Nàng không giả vờ. Nàng hầu như không đi ra ngoài vì Ngũ tiểu thư chưa bao giờ ở khỏi sân viện của mình. Chỉ biết một vài người, nhưng tất nhiên, nàng sẽ không thể biết được loại khách nhân mà Trữ Tuyết Yến muốn. Khách quý!
Thanh Ngư đột nhiên mở to mắt và nói: "Bẩm tiểu thư, nô tì có biết một vị quý nhân như vậy trong phủ đệ chúng tôi, hiện đang ở Minh Nguyệt Các của Hầu gia. Khi nô tì gặp Lan Trữ vừa rồi, nàng đi từ phía tiền viện đến. Nàng nói rằng nơi đó được canh phòng rất nghiêm ngặt bởi đội thủ vệ danh giá. Hầu gia vừa mới trở lại phủ Hộ quốc tướng quân. Ngài ấy đang trò chuyện với vị khách nhân đó trong Minh Nguyệt Các." Minh Nguyệt Các là nơi được trang hoàng xa hoa nhất trong phủ Hộ quốc tướng quân. Trữ Tuyết Yến biết rằng chỉ có người có địa vị tôn quý hơn Trữ Hiên mới có thể toạ lại nơi đó. Thế nhưng, cũng không có nhiều người có được thân phận như vậy ở Triều đại Chu. Trữ Hiên đã tiếp đón vị nam tử đó ở Minh Nguyệt Các với đội thủ vệ danh giá, điều này cho thấy vị khách nhân này nhiều khả năng đến từ vương thất. Vào một ngày như hôm nay, vị quý nhân này chắc đến phủ Hộ quốc tướng quân để viếng thân mẫu của Trữ Tuyết Yến. Một hảo chủ ý chợt lóe lên trong đầu Trữ Tuyết Yến, điều này khiến nàng hưng phấn. Theo như những gì nàng biết, hoàng thất là tôn quý nhất. Cho nên, mặc dù một số người không quen thuộc về y thuật, nhưng khi họ đi ra ngoài, luôn có nhân có nhận thức về y thuật trong đoàn tuỳ tùng của họ. Song vì vị khách nhân quá tôn quý, không thể nào Lăng phu nhân có thể nhận được sự trợ giúp từ vị khách đó. "Thanh Ngư, đám Đại phu của phủ Hộ quốc tướng quân đều ở chỗ của Đại phu nhân phải không?" Trữ Tuyết Yến hỏi. Nàng khẽ ngước mắt lên. Đôi con người thâm thúy và đen láy như ngọc thạch đang linh động bên trong. Lăng phu nhân gần như bị đánh đến chết. Hai Đại phu của phủ Hộ quốc tướng quân đều đang có mặt tại viện của bà. "Đúng vậy, thưa tiểu thư. Nô tì vừa nghe bảo rằng tình trạng của Đại phu nhân không tốt lắm. Đám Đại phu đều ở trong viện Vân Hà, không được phép rời đi." Thanh Ngư gật đầu nói. "Lát nữa, ngươi đi ra phía tiền viện và đứng ở đó đợi. Nếu nhìn thấy Hầu gia đi cùng vị khách nhân đó, ngươi hãy quay trở lại đây thông qua ngõ hẻm. Nhớ đừng để bị ai chú ý." Trữ Tuyết Yến nhỏ giọng phân phó và giữ lấy tay nàng, "Nếu bị ai đó phát hiện, ngươi chỉ cần nói với họ rằng ta không được khỏe nên sai ngươi đi tìm Đại phu." Đám Đại phu đều ở trong viện Vân Hà. Theo tính khí của Lăng phu nhân, không có cách nào mà Đại phu có thể đến được đây để xử lý vết thương cho Trữ Tuyết Yến. Nhìn thấy sự tự tin và điềm tĩnh trên khuôn mặt của Trữ Tuyết Yến, Thanh Ngư cảm thấy hơi đau lòng. Đặc biệt là nàng đã bị tín phục bởi nụ cười của Trữ Tuyết Yến, nó vượt quá ngôn từ có thể miêu tả. Từ nay, vị thiếu nữ này sẽ không bao giờ bị ai ức hiếp nữa. Linh hồn của Nhị phu nhân có thể được yên nghỉ rồi. Thanh Ngư gật đầu và nói, "Đừng lo lắng, thưa tiểu thư, nô tì sẽ làm theo sự phân phó của người và sẽ không có để ai phát hiện ra nô tì." "Ừm, ngươi đi đi, nhớ cẩn thận!" Trữ Tuyết Yến nâng người đứng lên. Sau khi khoác áo choàng vào, nàng đi thẳng về phía sảnh tang lễ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]