Sự chế giễu của mọi người đều nhằm vào Trữ Ngọc Linh. Trữ Ngọc Linh sắc mặt tái mét. Nước mắt lưng tròng, nàng ấm ức nhìn Tam hoàng tử, hi vọng hắn sẽ đứng về phía nàng. "Nhị tiểu thư, nếu cảm thấy trong người không khoẻ, tốt hơn nên đi tìm đại phu. Đừng để mình chịu thương tổn!" Tam Hoàng tử giáng cho nàng một cú thật đau. Ngụ ý nàng bị bệnh mới đi làm hại người khác, như một kẻ điên! Thấy Tam hoàng tử ánh mắt ôn nhu quan tâm nhìn Trữ Tuyết Yến, Trữ Ngọc Linh ghen ghét. Nàng lấy tay ôm mặt, khóc lóc chạy đi. ‘Trữ Tuyết Yến, sao ngươi dám… dám dụ dỗ Tam hoàng tử trước mặt ta? Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.’ Đám hạ nhân nhìn thấy Trữ Ngọc Linh bỏ đi cũng lập tức chạy theo nàng. Bầu không khí yên tĩnh đã trở lại. "Ngũ tiểu thư, ngươi không sao chứ?" Tam hoàng tử tiến lên hai bước, nhẹ nhàng hỏi Trữ Tuyết Yến đang đứng sau lưng Lan Trữ. Vừa rồi Trữ Ngọc Linh đụng phải Lan Trữ, rồi đẩy Trữ Tuyết Yến gần như ngã xuống đất. Mọi người đều nhìn thấy. "Tiểu nữ không sao, đa tạ Tam hoàng tử, không biết có đại phu đi cùng ngài không?" Trữ Tuyết Yến đã nhận thấy Lan Trữ đang cau mày đau đớn, đích thực nàng bị Trữ Ngọc Linh đẩy rất mạnh. Lan Trữ hẳn đã bị thương. Người như Tam Hoàng tử chắc phải có đại phu đi cùng. "Đi mời ngự y" Tam Hoàng tử cũng nhận thức được Lan Trữ bị thương nên sai người cho mời ngự y đến. Hắn không thích ra ngoài với quá nhiều người, nên ngự y hiện đang ở trong viện của hắn. Một lúc sau, ngự y đến kiểm tra vết thương cho Lan Trữ, để lại một ít dược liệu cho nàng. Trữ Tuyết Yến cảm tạ Tam hoàng tử, bảo Thanh Ngư đỡ lấy Lan Trữ, cùng họ quay trở lại, không đi thưởng hoa nữa. Không ngờ Trữ Ngọc Linh lại điên cuồng như vậy. Nếu không có Lan Trữ, nàng đã bị đánh gục! Thời điểm này nàng không thể chịu thêm bất kỳ thương tích nào nữa. Trữ Ngọc Linh càng ngày càng hung ác.... Lão Thái phu nhân nhận được tin tức sau giấc ngủ trưa. Bà tức giận, quở trách Trữ Ngọc Linh. Trữ Ngọc Linh cũng biết mọi chuyện lúc này rất tồi tệ. Nàng buồn bã khóc lóc, đổ tất cả lên đầu Trữ Tuyết Yến. Nàng ta là người dẫn dụ nàng đến đó, chọc tức nàng khiến nàng bị bẽ mặt trước nhiều người. Trữ Tuyết Yến đứng ngoài hành lang đã được một lúc lâu, nhưng tất cả đám hạ nhân đều phớt lờ nàng. Nàng lặng lẽ đứng đó, nhìn xuống dưới, nghe Trữ Ngọc Linh trách móc mình, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng. Lão Thái phu nhân đích thực rất thiên vị Trữ Ngọc Linh. Nhiều người chứng kiến Trữ Ngọc Linh lợi dụng sức mạnh của nàng, bắt nạt người khác, nhưng hiện tại họ lại đổ lỗi cho Trữ Tuyết Yến! May mắn, nàng không quá kỳ vọng vào lão Thái phu nhân. Nàng biết Thái phu nhân muốn răn đe nàng, bắt nàng đứng ngoài hành lang. Trữ Ngọc Linh được bà tự mình nuôi dưỡng, còn nàng, một nữ nhi bị vứt bỏ không xứng để so với Trữ Ngọc Linh. Nếu hôm nay thanh danh của Trữ Tuyết Yến có bị hủy hoại, Thái phu nhân cũng sẽ không quan tâm.
"Ngũ tiểu thư, Thái phu nhân cho mời!" Một thị nữ bước ra, cười nói. Trữ Tuyết Yến gật đầu, cùng Lan Trữ tiến vào. Vừa bước vào, nàng đã thấy Thái phu nhân vẻ mặt u ám ngồi ở vị trí chủ vị, Trữ Ngọc Linh đứng bên cạnh cầm khăn tay lau nước mắt. Lúc này đây, Trữ Ngọc Linh không một chút hống hách, yếu đuối khóc lóc. Thấy Trữ Tuyết Yến bước vào, nàng căm phẫn nhìn, siết chặt khăn tay. Nếu không có bà tử phía sau kéo mạnh tay áo, nàng đã lao tới, xé nát khuôn mặt của Trữ Tuyết Yến. ‘Ta mới phải là người sỉ nhục ngươi, giờ ngươi còn dám chống lại ta!" Trữ Ngọc Linh thầm nghĩ. "Tổ mẫu!" Trữ Tuyết Yến không nhìn Trữ Ngọc Linh mà trực tiếp hành lễ với Thái phu nhân. Thái phu nhân lạnh lùng nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, không cho nàng đứng lên, thờ ơ hỏi: "Ngươi hiện tại đã khá hơn chưa?" Thực ra, Trữ Tuyết Yến trông xinh đẹp hơn Trữ Ngọc Linh, nhưng sắc mặt nàng tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt, nhìn phớt qua cũng biết nàng là một ma bệnh, ai sẽ muốn thành hôn với một bệnh nhân. Cho nên Thái phu nhân nghĩ rằng Trữ Ngọc Linh vẫn tốt hơn, nàng sức khỏe tốt, xinh đẹp, thông minh còn ngọt ngào! "Tổ mẫu, đa tạ sự quan tâm của người. Hiện tại con đã khá hơn rồi. Hôm nay sau khi thức dậy, con đã ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành!" Trữ Tuyết Yến nhàn nhạt đáp lời. "Tuyết Yến, khi tỷ tỷ nhờ ngươi đến đón, ngươi bảo rằng mình bị ốm. Sao giờ lại ra ngoài đi dạo?" Thái phu nhân không vui nhìn chằm chằm Trữ Tuyết Yến. Bà nghi ngờ Trữ Tuyết Yến cố tình làm Trữ Ngọc Linh bẽ mặt. Tỷ tỷ đến tự miếu, cần muội muội ốm yếu đến đón mình. Với tư cách là tổ mẫu của họ, bà lại cho rằng điều đó bình thường còn trách móc muội muội không đi đón tỷ tỷ. Trữ Tuyết Yến thầm mỉa mai nhưng trên mặt không biểu lộ ra. Nàng chậm rãi nói: "Khi nhị tỷ đến, con đang dùng thuốc, con định sẽ đến thăm tỷ ấy sau khi tỷ đã an bài xong sân viện. Nhưng không ngờ tỷ tỷ lại trực tiếp xông tới, nổi giận với con." "Rõ ràng là ngươi cố tình để Hương Hồng khiêu khích ta, dẫn dụ ta đến đó. Trữ Tuyết Yến, không ngờ ngươi lại nham hiểm như vậy!" Trữ Ngọc Linh không nhịn được nữa. Nàng nhìn Trữ Tuyết Yến đầy căm phẫn, tức giận nói. "Nhị tỷ, sao muội lại để Hương Hồng khiêu khích tỷ? Hương Hồng là nha hoàn của tỷ, nàng không hầu hạ tỷ mà chạy đến viện của muộn, giục muội đến vấn an tỷ. Không chỉ có phủ Hộ quốc tướng quân của chúng ta ở tại tự miếu. Họ sẽ nghĩ gì khi thấy muội vấn an tỷ ở cửa tự? Liệu họ có nghĩ đó là quy củ của phủ Hộ quốc tướng quân không?!" Trữ Tuyết Yến nhìn Trữ Ngọc Linh nói rành mạch. Hàn San Tự lúc này khác với những tự miếu khác. Khắp mọi nơi đều có thể nhìn thấy tiểu thư quý tộc, thế tử cùng hoàng tử. Nếu ai đó nhìn thấy muội muội kính cẩn vấn an tỷ tỷ, họ sẽ nghĩ gì? Hơn nữa, muội muội sức khỏe lại không tốt. Thái phu nhân cau mày, khó chịu liếc nhìn Trữ Ngọc Linh. Thật vô pháp vô thiên! Nếu để bên ngoài biết, toàn bộ phủ Hộ quốc tướng quân đều mất mặt. Thái phu nhân liền không vui. Mặc dù bà rất yêu thích Trữ Ngọc Linh, nhưng nàng không được phép làm tổn hại đến danh tiếng của phủ Hộ quốc tướng quân.
"Ta quên ngươi vừa mới bình phục. Đứng lên nói chuyện đi!" Thái phu nhân xua tay. "Đa tạ tổ mẫu!" Trữ Tuyết Yến giữ lấy tay Thanh Ngư đứng dậy. Nàng biết Thái phu nhân không thích mình còn cố tình phớt lờ lễ bái của nàng. Trữ Ngọc Linh không thể để Thái phu nhân tha cho Trữ Tuyết Yến. Nàng tiến lên hai bước, khóc la: "Tổ mẫu, nàng làm ra chuyện như vậy, bây giờ tôn nữ phải làm sao đây. Mặc kệ thiên hạ đàm tiếu, hủy hoại thanh danh của con sao? Còn ... Tam hoàng tử ... Ngài ấy sẽ nghĩ… ngài ấy sẽ nghĩ gì về phủ Hộ quốc tướng quân?!" Trữ Ngọc Linh muốn lấy Tam hoàng tử ra để thuyết phục Thái phu nhân. Trữ Tuyết Yến không ngờ Trữ Ngọc Linh hống hách lại mưu mô như vậy. Thái phu nhân ho khan, quay sang quở trách Trữ Tuyết Yến, hừ lạnh "Tuyết Yến, nếu ngươi đi theo Ngọc Linh lúc đó thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Cả tướng phủ cùng hoàng tộc đều ưng thuận liên hôn giữa nhị tỷ ngươi cùng Tam Hoàng tử. Bây giờ, toàn thiên hạ sẽ nghĩ gì về phủ Hộ quốc tướng quân?" Nếu Trữ Tuyết Yến đi theo Trữ Ngọc Linh khi bị hai bà tử cản đường, nhất định nàng sẽ càng thảm hơn. Ánh mắt Trữ Tuyết Yến càng lúc càng lạnh, so với danh tiếng của Trữ Ngọc Linh, mạng sống của nàng chẳng là gì. Ngay cả một hạ nhân cũng sẽ liều lĩnh vùng vẫy khi bị Trữ Ngọc Linh tra tấn, nhưng sự phản kháng của nàng lại là một lỗi lầm. Thái phu nhân muốn nàng đứng mũi chịu sào, duy trì tiếng tốt cho Trữ Ngọc Linh. Nghĩ cũng đừng nghĩ. Trữ Tuyết Yến khẽ cắn môi, đầu óc xoay chuyển. Đột nhiên, nàng bước lên, hành lễ lần nữa: "Tổ mẫu, người cứ đổ chuyện này lên con, con cam nguyện nhận lỗi. Cứ nói với bên ngoài rằng con chọc tức nhị tỷ khiến nàng tức giận, để mọi người biết rằng nhị tỷ vẫn là một tiểu thư phong nhã." "Hả?" Thái phu nhân sửng sờ. Đó là điều bà muốn nói, nhưng không ngờ Trữ Tuyết Yến lại nói trước khiến bà nhất thời không kịp phản ứng. Trữ Ngọc Linh đứng ở một bên đã ngừng khóc. Nàng ngạc nhiên nhìn Thái phu nhân, vội kêu lên: "Tổ mẫu!". Nàng khinh thường nhìn Trữ Tuyết Yến, nghĩ rằng Trữ Tuyết Yến đã thông minh hơn, nhưng hiện tại lại thấy nàng vẫn nhu nhược như trước. Tổ mẫu còn chưa kịp nói gì đã chủ động nhận lỗi. "Tổ mẫu, sức khỏe tôn nữ không tốt, không biết mình có thể sống được bao lâu, thanh danh vô dụng đối với con." Trữ Tuyết Yến ho một tiếng rồi nói tiếp. "Vậy cho nên, bất luận người nói gì, con cũng sẽ tuân theo. Chỉ cần con nhận lỗi, hoàng tử cùng các thế tử sẽ không đàm tiếu về nó nữa, cho dù họ có chứng kiến tất cả những chuyện đó!" "Cái gì? Họ đã chứng kiến tất cả?" Thái phu nhân đột nhiên mở to mắt. "Ân. Tôn nữ ra ngoài thư giãn, vô tình nhìn thấy họ, nhưng không ngờ nhị tỷ lại chạy đến, kêu hai bà tử cản đường con. Không nói không rằng, định xông vào đánh tôn nữ. Sợ bên ngoài nghĩ rằng hạ nhân trong phủ Hộ quốc tướng quân luôn bắt nạt chủ tử, nên tôn nữ đã trách mắng hai người họ. Không nghĩ nhị tỷ càng tức giận hơn, tự mình lao vào vừa đánh vừa mắng con, nên chuyện này... " Trữ Tuyết Yến nói rõ ràng rành mạch. Nghe như nàng đang bảo hộ phủ Hộ quốc tướng quân, đặc biệt khi nàng dùng từ 'luôn'. Nhưng Thái phu nhân bị lời nói của nàng làm cho bốc hoả, ánh mắt ảm đạm của bà rơi vào Trữ Tuyết Yến như thể muốn nhìn thấu nàng, xem những lời nàng nói có thật hay không, vì vừa rồi Trữ Ngọc Linh không hề nhắc đến chuyện này. Trữ Tuyết Yến nhìn thẳng vào ánh mắt của Thái phu nhân, thanh tao điềm tĩnh. "Tổ mẫu, nàng cố ý trách mắng hai bà tử, cố tình khiêu khích tôn nữ còn mưu tính hãm hại con..." Trữ Ngọc Linh vội vàng kêu lên khi thấy có gì đó không ổn. "Im miệng!" Thái phu nhân giận dữ, hét lên với nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]