(*Hung nô: Nô bộc hung ác)
Trên đường trở về, Liên Kiều nhẫn nại chịu đựng, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: “Vì sao tiểu thư lại tặng hoa mai cho người kia vậy? Dù sao cũng là dùng bạc để mua mà, muốn tặng cũng nên giữ lại một cành để đặt trong phòng chứ, tạo sao …lại cho không người lạ?”
“Liên Kiều, ngươi thấy ta thích hoa mai lúc nào hả?” Tưởng Nguyễn nói.
“Cái này. . . Quả thật tiểu thư không thích lắm.” Liên Kiều lắc đầu, lúc phu nhân còn sống, tiểu thư nhà mình vẫn rất thích hoa lá cây cỏ. Sau khi phu nhân qua đời, cuộc sống hằng ngày của tiểu thư nhà mình đã hết sức khó khăn rồi, càng không có tâm tình để ngắm nghía hoa cỏ nữa.
“Đã không thích, giữ lại có tác dụng gì.” Tưởng Nguyễn thản nhiên nói: “Không bằng thuận nước đẩy thuyền, đưa tặng cho người khác một phần nhân tình.”
“Nhưng mà nhân tình này cũng là dùng bạc mới có được.” Liên Kiều sốt ruột, nói chuyện cũng lưu loát hơn: “Chúng ta cũng không quen biết ông lão kia, tặng thì có lợi ích gì?”
Tưởng Nguyễn vừa không nhanh không chậm đi lên phía trước, vừa nói: “Dĩ nhiên có lợi. Mọi sự trên đời này đều có cái giá của nó, hôm nay ta tặng ông ấy mấy cành mai hồng ngày sau ắt hẳn phải trả giá lại cho ta rồi. Tất nhiên so với cành mai hồng đó thì cái giá sẽ cao hơn rất nhiều. Chỉ là trước mắt vẫn chưa nhìn thấy mà thôi.”
Lời nói này có chút mơ hồ, Liên Kiều nghe không hiểu, Bạch Chỉ thì im lặng đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-hoa-phi/187560/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.