Chương trước
Chương sau
Tưởng Siêu nổi giận đùng đùng trở về Tưởng phủ, mới vừa về tới liền đi về phía Mi Thanh uyển, Lâm Lang thấy sắc mặt hắn khó coi, vội nói: "Nhị thiếu gia, phu nhân đang nói chuyện với tiểu thư."
"Cút!" Tưởng Siêu đẩy Lâm Lang qua một bên, vừa bước vào đã thấy Tưởng Tố Tố rúc vào lòng Hạ Nghiên khóc không ngừng, Hạ Nghiên đang hết lòng an ủi.
Tưởng Siêu vừa nghe thấy tiếng khóc của Tưởng Tố Tố đã thấy tâm phiền ý loạn, nói: "Khóc cái gì, làm ra chuyện như vậy, hại ta không ngóc đầu lên được ở Quốc Tử Giám, giờ muội chỉ biết khóc thôi sao?"
Tưởng Tố Tố sợ hết hồn, tủi thân nói: "Huynh hung dữ như vậy làm gì, chẳng lẽ muội vui sao? Hiện giờ danh tiếng của muội mất hết, nhị ca, huynh không an ủi thì thôi đằng này còn mắng muội, huynh có ý gì?"
"Được rồi." Hạ Nghiên cau mày, nhìn Tưởng Siêu: "Siêu nhi con làm sao vậy? Tố nhi là muội muội của con, sao con lại nói chuyện với nó như vậy."
Tưởng Siêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Tưởng Tố Tố, lửa giận trong lòng giảm đi một chút, ngồi xuống ghế: "Không phải con trách nó, nhưng hôm nay cả thành đều đồn đãi chuyện tối qua, con không ngóc đầu lên nổi ở Quốc Tử Giám. Nương bị nói thành độc phụ, muội muội cũng thành trò cười, trong lòng con rất loạn."
Hạ Nghiên cắn răng nói: "Chu Đại ở trong ngục rõ ràng không nói gì, nhất định là có người cố ý tung tin. Muốn phá hủy danh tiếng của Tố nhi, hay cho một tâm tư thâm độc!"
"Có thể là người nào?" Tưởng Siêu cả giận nói: "Nếu để con tìm ra, con nhất định sẽ lột da kẻ đó."

Tưởng Tố Tố hừ lạnh một tiếng: "Còn có thể là ai, ngoại trừ con tiện nhân Tưởng Nguyễn kia thì còn ai vào đây?"
"Tưởng Nguyễn?" Tưởng Siêu ngờ vực, trong mắt hắn Tưởng Nguyễn cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, không có mẹ bên cạnh, làm sao có thể có tâm tư thâm độc như vậy: "Sao nó lại có bản lĩnh đó?"
Tưởng Tố Tố bấm móng tay sâu vào lòng bàn tay: "Chỉ do huynh quá khinh thường ả mà thôi!"
"Ta cũng cảm thấy kỳ lạ." Hạ Nghiên cau mày nói: "Rõ ràng kẻ rơi xuống nước nên là nó, tại sao lại biến thành Tố nhi. Chiếc khăn tay kia cũng lạ, cho dù có phải là nó hay không, Tưởng Nguyễn cũng không thể giữ lại nữa." Bà ta nhạy cảm cảm giác được, mặc dù Tưởng Nguyễn không thể hiện quá bắt mắt, nhưng luôn khiến người khác cảm thấy rét lạnh.
"Nương nhất định phải trả thù cho con." Tưởng Tố Tố khóc nói: "Nhất định phải khiến ả thân bại danh liệt."
"Yên tâm đi." Hạ Nghiên cười, nhưng đôi mắt lại lạnh thấu xương: "Ta đã nói chuyện này với cha các con, chỉ nói chuyện con bị rơi xuống nước rất kỳ lạ, mấy ngày nay ta đều cẩn thận lấy lòng cha các con. Tất nhiên ta có một nghìn cách hủy diệt tiện nhân kia. Còn về phần Cẩm Anh vương, con hãy gửi bái thiếp sang, cứ nói là tới cám ơn hắn đã giúp, dò hỏi thử xem hắn rốt cuộc có ý gì."
Vừa nhắc tới Tiêu Thiều, khuôn mặt Tưởng Tố Tố đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu xuống, im lặng không nói chuyện. Tưởng Siêu suy nghĩ một chút, nói: "Nếu Cẩm Anh vương thật sự yêu thích muội muội, vậy sau này có người phối hợp với ta trong quan trường rồi."
"Nhị ca huynh đang nói gì vậy." Tưởng Tố Tố thẹn thùng. Hạ Nghiên nhíu mày: "Sao con lại nói năng không cẩn thận như vậy, danh dự của muội muội con không phải là chuyện có thể tùy tiện lấy ra để nói." Dừng một chút, bà ta lại nói: "Bây giờ con phải siêng năng đọc sách mới đúng, nhất định phải đứng đầu bảng của khoa thi, lúc đó chuyện của Tố nhi cũng sẽ qua, cha con mới mở lòng. Khi ấy, Tưởng Nguyễn cũng chỉ là một con kiến, mặc con xử lý."
Tưởng Tố Tố nghe thấy vậy, lập tức nói: "Nhị ca, huynh đừng làm chúng ta thất vọng."
Tưởng Siêu khoát tay áo: "Yên tâm đi, trên dưới đều đã lo liệu xong hết rồi, con lại chuẩn bị rất kỹ, nhất định sẽ lấy được thứ hạng tốt." Hắn nói: "Đến lúc đó, con một bước lên mây, làm một người tôn quý, những kẻ đó xách giày cho con cũng không xứng!" Nói tới đây, giọng hắn trở nên âm ngoan, trong đầu nhoáng lên ánh mắt cao cao tại thượng của Liễu Mẫn.
Hạ Nghiên vỗ vai hắn một cái: "Con trai, nương nhất định sẽ cầu phúc cho con."
Lộ Châu bẩm báo lại những câu này ở Mi Thanh uyển cho Tưởng Nguyễn nghe, Tưởng Nguyễn chỉ cười nhạt. Lộ Châu thấy dáng vẻ không để tâm của nàng, gấp gáp nói: "Tiểu thư, mấy hôm nữa là thi rồi, trong lòng nhị thiếu gia có dự tính như vậy, nếu thật sự lấy được hạng, vậy không phải chúng ta gặp nguy rồi sao."
"Hắn vô tài vô đức làm sao đạt được thứ hạng trên bảng vàng." Tưởng Nguyễn nhìn bức tranh vừa vẽ xong trên bàn, gác bút. Lộ Châu lại gần xem thử, nhìn thấy đó là một bức tranh vẽ ánh trăng, ánh trăng sáng ngời phủ khắp đồi núi, giữa rừng là đom đóm phát ra ánh sáng yếu ớt.
"Tiểu thư vẽ đẹp quá." Lộ Châu thở dài nói: "Cái này có cần treo lên không ạ?"
"Không cần, đưa đến Quốc Tử Giám." Tưởng Nguyễn nói.
"Vẽ?" Lộ Châu giật mình nói: "Tiểu thư vẽ tranh? Không viết chữ sao ạ?"
"Hắn sẽ hiểu." Tưởng Nguyễn cuốn bức tranh lại.
Ánh trăng với đom đóm, ánh sáng của bên nào sáng hơn, ánh sáng của bên đó sẽ chiếu rọi được nhiều hơn. Đom đóm bay cao lắm thì cũng chỉ cao được chừng mấy trượng, ánh sáng cũng chỉ có thể chiếu rọi được mấy tấc. Ánh trăng cao bao nhiêu, ánh sáng chiếu khắp núi sông hồ biển. Đứng càng cao, ánh sáng chiếu xuống mới càng lớn, muốn giúp được nhiều người hơn, thì phải có quyền lực lớn hơn. Địa vị càng cao, mới có thể tự do hành sự.
Đạo lý này, thông minh như Liễu Mẫn chắc chắn sẽ hiểu.
Mặc dù Lộ Châu không hiểu tại sao, nhưng vẫn nhận lấy bức tranh, Tưởng Nguyễn lại nhỏ giọng dặn dò nàng mấy câu, trên mặt Lộ Châu hiện lên nét kinh ngạc, gật đầu một cái đi ra ngoài.
Mấy ngày kế tiếp, đều rất yên bình, bề ngoài không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, có điều nghe trong kinh đồn rằng, hoàng thượng bổ nhiệm Triệu đại nhân Hàn lâm viện làm quan chủ khảo, vì vậy mà Triệu đại nhân đã nhận hối lộ của thí sinh. Chuyện này lan rộng mọi ngõ ngách, các Ngự sử rối rít dâng tấu chương xin hoàng thượng cho điều tra việc này, khoa thi mỗi năm có tầm quan trọng rất lớn. Vị ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn nghe vậy thì giận dữ, đình chức quan của Triệu đại nhân, lập tức tra hỏi, lệnh cho vị quan chấm thi khác làm chủ khảo.
Khi tin Triệu đại nhân bị đình chức truyền ra, nghe nói suốt hai ngày Tưởng Quyền không hồi phủ, khi về rồi lại nổi giận đùng đùng. Bên Mi Thanh uyển gà bay chó sủa, Tưởng Siêu giận dữ không có chỗ trút nên đổ hết lên người mấy nha hoàn phạm sai lầm nhỏ, Tưởng phủ hoảng loạn, chỉ có Nguyễn cư là an nhàn trước sau như một.
Vào lúc này, Tưởng Tố Tố gửi bái thiếp tới phủ Cẩm Anh vương, muốn tới cửa đa tạ chuyện ngày đó ở Hội Hoa Đăng được Tiêu Thiều ra tay giúp đỡ. Ai ngờ Tiêu Thiều không có ở trong phủ, Tưởng Tố Tố bị lão quản gia hơn sáu mươi tuổi của Cẩm Anh vương phủ mắng tới máu chó phun đầy đầu, nổi giận đùng đùng hồi phủ.
Liên Kiều với Lộ Châu gấp gáp bắt chước dáng vẻ giận dữ của Tưởng Tố Tố, mô phỏng lại cho Tưởng Nguyễn xem, làm Tưởng Nguyễn cũng không kiềm được mà cười nhiều hơn mấy cái.
Cộng thêm bệnh tình của Chu ma ma dưới sự điều dưỡng cẩn thận cũng đã khá hơn nhiều. Sợ dọa tới hạ nhân ở Nguyễn cư, Chu ma ma lấy vải quấn mắt mình lại, bình thường cũng chỉ có thể làm chút đồ thủ công.
Mấy nha hoàn Hạ Nghiên đưa qua, Tưởng Nguyễn cũng không quản, chỉ có Liên Kiều nóng tính, áp chế mấy nha hoàn kia ngoan ngoãn vâng lời. Bạch Chỉ nhìn như hiền lành, thật ra lại là người không dễ thân cận, mấy nha hoàn này ở Nguyễn cư bị đối xử không lạnh không nóng, cứ luôn nơm nớp lo sợ. Chỉ có nha hoàn tên Thư Hương kia, làm việc nhanh nhẹn sạch sẽ, tính tình lại dịu dàng thỏa đáng, Liên Kiều và Bạch Chỉ đều không tìm được lỗi sai của nàng ta.
Có điều lời đồn về mẹ con Tưởng Tố Tố và Hạ Nghiên trong kinh thành, nhờ lời đồn quan chủ khảo hối lộ mà được ép xuống, cũng coi như là trong họa được phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.