Tưởng Siêu mặc trường bào màu lam, làm nổi bật sự trầm ổn, cũng có chút khí chất sang quý. Lời nói cử chỉ mặc dù đã tận lực che giấu, nhưng rốt cuộc vẫn có tác phong của quan lại. Ở trong mắt Tưởng Nguyễn là vô liêm sỉ, nhưng Tưởng lão phu nhân lại vô cùng hài lòng. Trên gương mặt nghiêm túc xuất hiện nụ cười từ ái: "Sang năm Siêu nhi phải tham gia thi cử, bên phía Quốc tử giám nói thế nào?"
Trên mặt Tưởng Siêu xuất hiện nụ cười, cố gắng đè ép, nói: "Dạ chưa nói gì hết."
"Thi đậu là không thành vấn đề." Tưởng Quyền nhìn Tưởng Siêu: "Nhưng không biết thứ hạng thế nào mà thôi, bất kể thế nào, chuyện nên làm đã làm rồi."
Mắt nhị di nương lóe lên, che miệng cười nói: "Vậy thì thật là tốt, hai người con trai của phu nhân đều làm quan, nhị thiếu gia lần này tất nhiên cũng sẽ lấy được công danh. Thiếp thấy, thế nào cũng là Trạng nguyên." Nhị di nương mặc dù không thích Hạ Nghiên, nhưng phải nịnh bợ Tưởng Quyền, huống chi thổi phồng Tưởng Siêu, Tưởng lão phu nhân cũng sẽ thấy vui, lời này nói ra không hề lỗ.
Quả nhiên Tưởng lão phu nhân nói: "Hồ đồ, lời như vậy sao có thể tùy tiện nói ra." Trên mặt thì chẳng có vẻ trách cứ nào, cười híp mắt. Tưởng Siêu cũng cười theo, Hạ Nghiên đẩy Tưởng Quyền một cái, người cả sảnh đều cười, y như cả nhà hòa thuận.
Đang lúc bầu không khí hòa hợp, một giọng nói đột ngột chen vào: "Mọi người đang nói gì sao lại cười vui vẻ quá vậy."
Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-hoa-phi/1475076/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.