Chương trước
Chương sau
Bỗng nhiên Tiểu Nhạc Nhạc nói, Đông Phương Ngữ Hinh không hiểu nhìn nó, giờ phút này nó đi ra ngoài, không phải nó càng hi vọng Tiểu Hoan Hoan có thể đến cổ mộ sao?

Hiện thời xem huyết liên (huyết liên) đã muốn nở, lúc đó cũng nói không chính xác.

“Hinh Nhi, ta sẽ vụng trộm mang Tiểu Hoan Hoan đi vào trước, đến lúc đó, ngươi coi như không biết ta là tốt rồi......”

Tiểu Nhạc Nhạc truyền lời cho Đông Phương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghe, bỗng nhiên hiểu được ý tứ của Tiểu Nhạc Nhạc.

“Ngươi nói là dùng......”

Bộ dáng của bản thân sao?

“Phải, Hinh Nhi, ta sẽ xem trọng Tiểu Hoan Hoan ......”

Nó chỉ lo lắng Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng cho hắn, hơn nữa, cổ mộ này có nhiều thứ không xác định lắm đâu?

“Ách...... Được rồi, ngươi cũng cẩn thận một chút......”

Kỳ thật, lúc này nàng chạy tới nông nỗi một nước cờ thua.

Nàng luôn luôn cũng không thừa nhận chính mình có bản đồ, thời điểm huyết liên này nở, bọn họ khẳng định sẽ đem bản đồ ra.

Mà chính mình......

Lúc đó không lấy ra trong lòng sẽ có chút không cam lòng......

Bởi vì, như bọn họ nói, nếu như bỏ lỡ lần này, liền lại chờ hai mươi năm nữa.

Mà nếu lấy ra, nói như thế nào đây?

Giải thích cùng bọn họ thế nào?

Hơn nữa, nếu ngộ nhỡ bọn họ có ý tưởng gì không tốt, mấy người các nàng đều rất nguy hiểm.

“Được..... Hinh Nhi, ngươi cũng cẩn thận một chút......”

Tiểu Nhạc Nhạc nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, ánh mắt liếc về phía bụng của nàng, nó biết đứa nhỏ này có lai lịch.

......

Nhưng......

Cổ kiếm, ha ha, ông ta cũng là một người có tính kế đây?--

“A...... Nở, nở......”

Bỗng nhiên nghe được giọng nói vui mừng của Mật Phùng, Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu nhìn đi, quả nhiên nhìn thấy huyết liên nở.

Cánh hoa hồng nhạt, lúc này lộ ra hoa tâm màu đỏ.

Mà lúc này, bên kia Uất Trì Tà Dịch chưa xong việc.

Này......

Đông Phương Ngữ Hinh cũng biết phù dung này không dễ dàng đánh bại nhanh như vậy.

Hơn nữa, bình thường, thời điểm dược hiệu tốt nhất là......

Phải đợi chờ đi.

Đông Phương Ngữ Hinh nhăn nhíu mày, quên đi, sẽ lại chờ một lát đi.

“Ai, đáng tiếc, một nửa tấm bản đồ khác......”

Lão nhân thở dài, Đông Phương Ngữ Hinh cũng xấu hổ cười:

“Cái kia...... Tiền bối cũng đừng lo lắng, đây là muốn xem duyên phận ......”

Đều giờ phút này, nàng vẫn không nói chính mình có bản đồ như cũ.

Lão nhân có chút hoài nghi, nhưng con của ông cũng vạn phần khẳng định.

“Đông Phương Ngữ Hinh, huyết liên này không phải ngươi nói muốn sao?”

Mật Phùng không hiểu xem Đông Phương Ngữ Hinh, hỏi.

“Trước để sau......”

Như vậy lại đi qua nửa ngày, cuối cùng Uất Trì Tà Dịch chữa trị xong.

Vết nứt trên thân kiếm cổ kia, hoàn toàn biến mất.

Nhưng càng kỳ quái là, tại nơi vết nứt kia, thế nhưng......

Nhiều hơn một cái hoa văn kỳ quái.

“Tà Dịch, đây là......”

Đông Phương Ngữ Hinh có chút tò mò xem, Uất Trì Tà Dịch lắc đầu:

“Ta cũng không quá rõ ràng, nhưng mà đã tốt lắm......”

Quên đi, nàng cũng không rõ ràng, Đông Phương Ngữ Hinh đối với kiếm cổ cười:

“Ngươi không phải nói......”

“Cho ta cái bình.....”

Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng theo nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình, kiếm cổ đi tới cầm lấy, sau đó thân mình nhoáng lên một cái, lại càng đến mặt trên của huyết liên.

Thân thể của nó (kiếm cổ) khẽ cong, vậy mà huyết liên kia......

Tránh ra ......

Đông Phương Ngữ Hinh giật mình trừng lớn mắt, huyết liên này......

Chẳng lẽ là có ý thức của chính mình hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.