Có thể chứ?
Khả năng tính ra không lớn, có điều U Minh Vương buông tha Đông Phương Ngữ Hinh như vậy , nàng trái lại phải nợ U Minh Vương một cái ân tình , nếu như về sau U Minh Vương có việc, Đông Phương Ngữ Hinh không giúp đỡ cũng không được——
Đông Phương Ngữ Hinh từ biệt U Minh Vương, vội vàng theo mật đạo trở về.
Trước cửa mật đạo, nữ vương chờ nàng.
Chỉ hai người bọn họ đến, nàng cũng không nói cho Uất Trì Tà Dịch.
Nàng biết gần đây trong lòng hắn cũng không chịu nổi, nàng không muốn để cho hắn tiếp tục lo lắng vì mình .
Đối với U Minh Vương, nàng có vài phần hiểu biết .
Lúc nàng đến cũng không nắm chắc lắm, nhưng thật rõ ràng, lần này nàng quả là thành công .
U Minh Vương, thật là buông tha nàng .
Có lẽ, có liên quan với chuyện luyện đan của học viện Tinh Anh .
Đan dược kia, đừng nói là U Minh Vương , ngay cả bản thân mình, cũng có chút động lòng.
“Hinh Nhi, hắn không làm khó dễ con chứ?”
Nữ vương lo lắng nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu:
“Không có. . . . . .”
“ U Minh Vương này, trái lại rất kỳ quái. . . . . .”
Nữ vương cảm thấy mình nhìn người cũng là cực kỳ chuẩn xác , nhưng U Minh Vương, tại sao bà lại không nhìn rõ.
Người này, giống như một điều bí ẩn, khiến người ta không thấy rõ lắm.
“Ha ha, mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/2450368/chuong-737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.