”Ừ, cám ơn con, Hinh Nhi...”
Nữ vương cảm kích nắm tay Đông Phương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hinh có phần xấu hổ:
“Là con nên cám ơn người...”
Đây tựa hồ có phần nói ngược, là nữ vương một mực giúp cho nàng có được hay không?
“Hinh Nhi, nàng sớm một chút nghỉ ngơi đi...” - -
“Tà dịch, ta chợt phát hiện, ban đêm ở Thiên Thương đảo, sao trên trời cũng quá sáng!”
Hai người ôm nhau ngồi ở nóc nhà, nhìn ánh sao sáng trên trời chiếu lấp lánh, Đông Phương Ngữ Hinh cảm thán nói.
“Hinh Nhi, về sau mỗi ngày chúng ta đều có thể tại đây ngắm sao...”
Thời điểm bọn hắn ở chung với nhau, sự tình luôn luôn rất nhiều, những ngày rãnh rỗi nhàn nhã như vậy trái lại rất ít đấy.
“Khi ta biết ta yêu chàng, ta phải cố gắng bò lên trên, không ngừng luyện công, đề cao mình, ta nghĩ muốn làm cho mình có đủ thực lực đứng ở bên cạnh chàng...”
Đông Phương Ngữ Hinh tựa vào trong lòng Tà Dịch, sao lại tuyệt vời như thế, nhưng cuộc sống của bọn họ...
Nàng không biết, ngày mai bọn họ sẽ như thế nào a.
“Ta nói rồi sẽ bảo vệ nàng... Hinh Nhi, nàng không cần cố gắng như vậy...”
Hắn thấy được, vẫn thấy được.
“Nhưng lúc ta đạt tới trình độ như vậy, chàng cũng tiến bộ, ta thật cao hứng, rất vui vẻ... Nhưng Tà Dịch, nếu là ngộ nhỡ thôi, ta thật sự mất đi võ công, thành một phế nhân, ta không biết nên đứng ở bên cạnh chàng như thế nào...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/2450352/chuong-729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.