Chương trước
Chương sau
“Người làm sao vậy?”

Quốc sư lo lắng nhìn nàng, nữ vương lắc đầu, thời điểm nàng cúi đầu, bỗng nhiên nàng phát hiện, nguyên lai chính mình đã sớm ly khai địa phương vừa mới ngồi xuống, một tay còn vịn lấy tảng đá viết chữ “Cấm địa” , muốn đi vào.

Mới vừa rồi, nếu không phải quốc sư nói gọi nàng, nói không chừng nàng đã thật sự đi vào.

Vù vù, nguy hiểm thật.

Nàng thế nhưng bất tri bất giác muốn đi vào, thật sự là kỳ quái......

Loại cảm giác không chịu khống chế này, tuyệt đối không tốt.

Nữ vương không vui nghĩ, nhưng nữ nhân trong đầu kia cũng là đặc biệt rõ ràng......

Bao gồm cả bộ dáng nàng mỉm cười, thậm chí là......

Cái loại xúc động nhàn nhạt trong lòng này......

Nàng là thích nam tử kia , nàng cảm giác được......

Nhưng sau này ? Sau này như thế nào, nàng lại không biết.

Một nữ tử thiên chân vô tà, một nam tử ngây ngô hồn nhiên, hai người, là có chuyện xưa gì?

“Nương, ngươi vừa rồi làm sao vậy?”

Quốc sư thân thiết hỏi, ở trong trí nhớ của hắn, nữ vương luôn......

Rất bình tĩnh , cho tới bây giờ cũng không thấy nàng mê mang như vậy.

“Ta không sao...... Vừa rồi tựa hồ là nằm mơ ......”

Nữ vương thản nhiên nói xong, ánh mắt của nàng nhìn về địa phương phía trước, nhưng lại nhìn không ra cái gì......

Nhưng đối với nàng, lại có một loại lực hấp dẫn không hiểu.

Hiện tại sẽ không đi qua , nhưng về sau......

Nàng không muốn liên lụy Đông Phương Ngữ Hinh, nhưng, nàng lại rất muốn biết bí mật của cấm địa này......

Cấm địa......

Tựa hồ biết ý tứ của nữ vương, quốc sư không thèm để ý nói:

“Người nếu muốn đi, vậy chúng ta liền đi vào?”

Bọn họ đã bị lạc đường , không ra được .

Ở đây chờ lại rất nhàm chán, vậy không bằng vào xem một chút......

Nói không chừng, bên trong lại có đường ra .

“Không, không cần......”

Nữ vương thản nhiên cười:“Chúng ta đừng cho Đông Phương Ngữ Hinh thêm phiền toái mới tốt......”

“Nếu là thật sự bị U Minh vương nhìn thấy, chúng ta đừng thừa nhận cùng Hinh Nhi cùng nhau đến không phải là được rồi sao?”

Quốc sư khinh thường bĩu môi, nữ vương như thế nào lại ngu ngốc như vậy?

“Ngạch...... Phong, con cảm thấy nếu chúng ta bị U Minh vương bắt, Đông Phương Ngữ Hinh sẽ cùng chúng ta phủi sạch quan hệ sao?”

Này......

Quốc sư trầm mặc , nha đầu kia, mới sẽ không hiểu được cái gì là bo bo giữ mình đâu?

Nàng khẳng định sẽ đi cứu hắn , mà không phải chính mình tự thoát trước đâu.

“Trước đợi chút đi, bên này hẳn là sắp có động tĩnh ......”.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Bởi vì độc của Đông Phương Ngữ Hinh phát tác chậm, cho nên, U Minh giới liên tục không có dị thường.

U Minh vương biết Đông Phương Ngữ Hinh đã đến , nên hắn để cho toàn bộ đều xuất động đi tìm người, nhưng lại không tìm được.

Mà hắn một lúc lâu sau cũng đi ra .

Thời điểm Đông Phương Ngữ Hinh nhìn thấy hắn, cười hỏi:

“Chàng nói hắn có thể độc giải không?”

Nàng hơi chút có chút tò mò a?

“Không biết...... có thể...... Giải độc , cũng có thể không đi......”

Uất Trì Tà Dịch không dám chắc chắn, dù sao U Minh vương, cũng là cao thủ dụng độc--

“Chết tiệt nữ nhân......”

Thời điểm Mẫn Bá Thiên nói độc của Đông Phương Ngữ Hinh rất lợi hại, U Minh vương cũng không có đem chuyện này làm chuyện lớn.

Nhưng hiện tại......

Xem địa phương kia của chính mình liên tục ngẩng cao ý chí chiến đấu, hắn bắt đầu tin.

Dược vật của hắn thế nhưng lại chưa có tác dụng.

Thời điểm hắn biến mất là hắn trực tiếp đi tìm Mẫn Bá Thiên.

Mẫn Bá Thiên nhìn thấy U Minh vương tự mình đi qua, lại thật kích động......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.