Edit: voi còi
“Ha ha, ai biết được? Không đủ ngươi cũng đừng sốt ruột, U Minh vương nói không chừng còn có chiêu sau đâu?”
Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, nhưng độc này, vẫn hết sức khó hiểu đấy.
Nhiều người như vậy, cũng không thể vô duyên vô cớ chết.
“Tà Dịch, chàng nói cuộc sống của chúng ta khi nào mới có thể thực sự yên tĩnh trở lại a......”
Nàng chỉ là một nữ tử nhỏ bé, cho tới nay cũng chỉ nghĩ trôi qua những ngày tháng vô cùng đơn giản thôi, nhưng thực tế sao lại khó khăn như vậy chứ?
“Sẽ có một ngày như vậy ......”
Tà Dịch cúi đầuin một nụ hon xuống cái trán trơn bóng của Đông Phương Ngữ Hinh, ôn nhu nói:
“Cố gắng là tốt rồi, trăm ngàn lần đừng mệt chính mình ......”
Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, nàng biết hắn so với chính mình càng sốt ruột, nhưng lúc này, hắn vẫn an ủi mình như cũ, trong lòng thật cảm động.
Tà Dịch đứng ở một bên, Đông Phương Ngữ Hinh kinh ngạc nói:
“Chàng còn không đi ra ngoài?”
“Không được......”
“Không vội sao?”
“Ừ, ta nhìn nàng bận rộn......”
Đông Phương Ngữ Hinh có chút không nói gì, thiếu đảo chủ liền thanh nhàn như vậy sao?
Hình như, cũng hơi quá một chút đi?
Quan sát máu thật phiền toái, lúc mà Đông Phương Ngữ Hinh một lần nữa nhìn về phía máu này, rất nhanh nàng liền quên Tà Dịch vẫn còn đang ở một bên xem?
Thời gian một chút một chút trôi qua, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/2450152/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.