Chương trước
Chương sau
Edit:..Lam Thiên..

Chỉ có ba ngày sinh mệnh......”

U Minh vương......

Tất cả mọi người đều biết người này là ai , cũng chỉ có hắn mới có bản lĩnh dưới tình huống như vậy vẫn có thể cứu người.

Chỉ là, bọn họ nghe được thanh âm của hắn, nhưng lại......

Không có nhìn thấy hắn, giống như căn bản hắn không có xuất hiện qua.

Lửa, vẫn hừng hực cháy như cũ , nhưng đã không thấy Nhu Y đâu.

“A a...... Ánh mắt ta...... Ánh mắt ta ......”

Không biết là ai dẫn đầu hét to, sau đó, rất nhiều người cùng nhau hét.

Bọn họ ôm mắt, điên cuồng như muốn làm cái gì, nhưng lại té ngã trên mặt đất.

Mà Đông Phương Ngữ Hinh bọn họ, võ công cao hơn một chút, tự nhiên có thể ngừng lại hô hấp, nên không có trúng độc.

Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng đi qua, cũng không có vội vàng bắt mạch, mà là xem bệnh trạng của bọn họ--

“ Không truyền nhiễm, nhưng cụ thể , ta còn phải nhìn một chút......”

“Ta đã lệnh cho bọn họ canh phòng nghiêm ngặt, nhưng U Minh vương......”

Đảo chủ tức giận nói, Uất Trì Tà Dịch than một tiếng:

“Người của chúng ta, đối với U Minh vương mà nói, chỉ là đồ trang trí...... Vốn không có tác dụng......”

“Kia......”

Lời này, thật đả kích người, nhưng nếu vừa rồi U Minh vương muốn mạng bọn họ, cũng thật là dễ như trở bàn tay .

“Đi về trước, bảo những người không trúng độc đem bọn họ nâng trở về......”

Uất Trì Tà Dịch vẻ mặt nặng nề an bày .

“Ân...... Ta đi tìm sư phụ......”

Đông Phương Ngữ Hinh cũng không dám chậm trễ, nàng chỉ có ba ngày thời gian giải độc, U Minh vương không cần thiết phải lừa nàng --

“Độc này, ta cũng chưa thấy qua......”

Chích lão nghe nói có người trúng độc , cũng không dám chậm trễ, cùng Đông Phương Ngữ Hinh tới đây, kiểm tra qua một lượt, nàng cũng lắc đầu nói:

“Đây là một loại độc rất kỳ quái, nó làm tổn thương ánh mắt của con người, cùng......

Đầu óc......”

Đầu óc......

Lời này nói ra, khiến đảo chủ bọn họ sửng sốt, đảo chủ bất an hỏi:

“Kia nếu ba ngày sau không giải được độc ? Bọn họ sẽ chết sao?”

“Này,… bọn họ sẽ không chết, nhưng bọn họ sẽ biến thành người mù, và ngốc tử......”

Ngốc tử, kia chính là sống không bằng chết.

Mọi người sắc mặt trầm xuống, Đông Phương Ngữ Hinh cũng rất khó chịu, đó là một lời khiêu chiến, tuyệt đối chính là khiêu chiến.

Thời điểm lần trước, là vừa vặn nghĩ ra, nhưng lần này......

Độc lại là một loại hương liệu, có mùi giống nhưu mùi hoa......

Kia có thể là một loài hoa đặc biệt hay không? Nếu như có thể tìm được loại hoa kia, vậy......

Đúng rồi, lần trước Tiểu Hỏa Cầu rất thích độc của U Minh vương, vậy lần này......

“Để cho Tiểu Hỏa Cầu đến nhìn một chút......”

Mang theo may mắn trong lòng, Đông Phương Ngữ Hinh để cho người ta đi tìm Hoan Hoan.

Hoan Hoan tự nhiên không dám chậm trễ, Đông Phương Ngữ Hinh đem tình huống cùng Tiểu Hỏa Cầu nói một chút, Tiểu Hỏa Cầu vội vàng đi qua nhìn nửa ngày, lắc đầu:

“Ta không biết, thứ này ta không thích......”

Này......

Tiểu Hỏa Cầu lúc này cũng không đùa , vậy cũng chỉ có thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh .

Thiên Thương đảo, vốn là rất vui vẻ , bởi vì bọn họ đã đánh bại Phác Dương sơn, nhưng lúc này......

Cũng là một mảnh trầm thấp.

Bởi vì bị trúng độc, càng bởi vì người ẩn núp ở một bên kia , tùy thời đều có khả năng xuất hiện U Minh vương.

Mọi người tụ tập ở trong đại sảnh nghị sự, nghĩ đến Nhu Y cứ như vậy chạy thoát , đảo chủ liền tức giận:

“Sớm biết như vậy, thì trực tiếp giết tên phản đồ kia là xong......”

Để Nhu Y dễ dàng nhặt lại một mạng như vậy, cảm giác rất tiện nghi nàng .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.