Chương trước
Chương sau
Edit: voi còi

Thiên Thương đảo, thật không nghĩ tới vậy mà sẽ bị làm đến tình trạng này.

Nghĩ đến nơi lần đầu tiên mình đến, địa phương kia......

Nữ vương vừa nghe cũng thế, bà đi về phòng trước, quốc sư cũng đi ra ngoài, lúc này trong phòng liền còn lại Đông Phương Ngữ Hinh cùng Uất Trì Tà Dịch.

“Hinh Nhi, không nghĩ tới ra đây vẫn lo lắng như vậy ......”

Lúc ở bên trong thời không kia, vì lo lắng có thể ra ngoài hay không mà lo lắng, tìm cách, chạy ngược chạy xuôi.

Thế nhưng sau khi đi ra, lại gặp phải việc này, thật sự là......

Không để cho người ta sống yên ổn a.

“Tà Dịch, chàng tới thời không kia là từ chỗ U Minh vương đi sao?”

Tuy rằng nói là nghỉ ngơi cho tốt, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh lại không hề buồn ngủ.

“Đúng vậy......”

“U Minh vương kia, chàng nói cho ta nghe một chút đi chuyện của hắn được không?”

Võ công của Mẫn Bá Thiên, tuyệt đối không khủng bố đến mức độ kia.

Nếu võ công của hắn ta luôn luôn đều tốt như vậy, vậy thời điểm lần trước, hắn liền sẽ không......

“U Minh vương, là một tồn tại rất thần bí......”

Sắc mặt Uất Trì Tà Dịch có chút khó coi, bởi vì......

“Tuy rằng rất nhiều người đều biết đến có một người như vậy, nhưng...... Không có người nào biết võ công của hắn ta như thế nào, cũng không có ai biết hắn đến cùng bao nhiêu tuổi, càng tra không được tin tức liên quan đến hắn ta...... Nhưng, chỗ kinh khủng nhất của hắn ta chính là, tuy rằng người bên ngoài tra không đến tin tức về hắn, nhưng hắn đối với tất cả chuyện bên ngoài, đều rõ như lòng bàn tay ......”

Một cái......

Địch nhân rất cường hãn.

“Vậy Mẫn Bá Thiên làm sao có thể cùng hắn thông đồng? Giữa bọn họ có điều kiện gì chăng?”

U Minh vương, nếu là thật sự lợi hại như vậy, vậy thì Mẫn Bá Thiên có điều kiện gì khiến hắn ta động tâm đây?

Hơn nữa, võ công của Mẫn Bá Thiên, sẽ cùng hắn ta có liên quan sao?

“Chàng cảm giác võ công của Mẫn Bá Thiên, có liên quan đến U Minh vương không?”

Đông Phương Ngữ Hinh không cùng U Minh vương tiếp xúc qua, cho nên, không biết tình huống cụ thể.

“Võ công của hắn ta rất kỳ quái, có thể nói, cùng chúng ta tu luyện, căn bản sẽ không cùng một con đường......”

Này......

Tà công......

Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ tới từ ngữ này, nàng nhớ được lúc trước xem tivi, cũng có cách nói này, nhưng đó là trên tivi, đây là trong hiện thực.

“Trước tiên chúng ta vẫn nên gặp Mẫn Bá Thiên trước đi......”

“Được......”

******************

“Nhu Y, ta biết ngươi rất giỏi bày trận, không biết so sánh với tam trưởng lão như thế nào......”

Mẫn Bá Thiên lại tìm đến Nhu Y, Nhu Y cũng là từ từ nhắm hai mắt nằm ở trên giường, thậm chí giương mắt cũng chưa.

“Nhu Y......”

Thái độ của nữ nhân này, thật sự là càng ngày càng kiêu ngạo.

Trong lòng Mẫn Bá Thiên cực kì không vui, giọng nói không tự giác gia tăng một ít.

“Nhu Y, ta hỏi ngươi......”

Nhu Y vẫn không nói chuyện như cũ, Mẫn Bá Thiên hỏi lần thứ ba.

Nhưng hắn còn chưa nói xong, Nhu Y không kiên nhẫn ngắt lời của hắn:

“Ta không điếc......”

Mẫn Bá Thiên muốn mắng người, biết ngươi không phải kẻ điếc, không điếc, nhưng không phải vừa rồi ngươi giả câm vờ điếc hay sao?

“Vậy......”

“Mẫn Bá Thiên, chuyện ngươi đáp ứng với ta đâu?”

Trên mặt Nhu Y rất mất hứng, bởi vì qua lại lâu như vậy, nhưng Mẫn Bá Thiên còn chưa có chứng thực hứa hẹn của hắn.

“Đã làm tốt, đây là lệnh bài của ngươi......”

Hắn đã sớm nghĩ đến tặng cho nàng...... Chỉ là......

“Kỳ thật ta đã sớm muốn đưa qua cho ngươi, nhưng lại muốn mang thêm một phần đại lễ, cho nên......”

Nhu Y bĩu môi, đại lễ này, nàng cũng không dám quá mức mong đợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.