Chương trước
Chương sau
Edit: voi còi

Người báo tin nhỏ giọng bỏ thêm một câu, sắc mặt đảo chủ lạnh lùng:

“Hắn nói cái gì?”

“Hắn nói...... Đảo chủ, thuộc hạ không dám nói lung tung......”

Người kia cũng không dám nói lời như vậy, bằng không, chết như thế nào đều không biết.

“Tha thứ ngươi vô tội, ngươi bắt đầu nói đi......”

“Hắn nói...... Đảo chủ, hắn nói Thiên Thương đảo chúng ta thiếu đảo chủ đều không có, vận số đã hết, căn bản liền kiên trì không được bao lâu ......”

Oanh......

Cái bàn trước mặt đảo chủ, bỗng nhiên bể nát thành bột phấn, đây chính là hàn thạch tốt nhất làm thành a.

Cái này đủ để nói rõ đảo chủ tức giận cỡ nào.

Mẫn Bá Thiên này, quả nhiên là khi dễ Uất Trì Tà Dịch không ở đây, bọn họ Thiên Thương đảo không có người tài rồi?

Bọn họ đồng lứa càng lợi hại, nhưng luôn có một ngày già đi.

Hắn cùng sơn chủ Phác Dương sơn, luôn luôn đều khó phân thắng bại, hơn nữa thực lực hai bên tương đương.

Sở dĩ Thiên Thương đảo sẽ cao hơn một chút, là vì Uất Trì Tà Dịch......

Nhưng lúc này......

Uất Trì Tà Dịch không ở đây, ưu thế của bọn họ cũng liền không có.

Mà lời này của Mẫn Bá Thiên có chút ngoan độc, lời nói không xuôi tai, , đó chính là nguyền rủa Thiên Thương đảo bọn họ không có hậu thế!

Đảo chủ không tức giận mới là lạ.

Ông tức giận đứng lên, người vừa mới nói chuyện sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám.

Đảo chủ nhắm chặt mắt lại, một lát sau, mới chậm rãi mở ra, hai mắt sắc bén đảo qua mọi người, cuối cùng rơi xuống trên người Tà Tâm.

Tuy rằng Mẫn Bá Thiên nói lời ngoan độc, nhưng......

Nhưng cũng không phải không có lý.

Mặc kệ là đảo chủ, hay là người bình thường, kiêng kị nhất chính là bị người ta nói vô hậu.

Ông thật tin tưởng Uất Trì Tà Dịch sẽ không gặp chuyện không may, nhưng người khác đâu?

Người của Phác Dương sơn, thậm chí là Thiên Thương đảo bọn hắn......

Trong lòng bọn họ, tất nhiên cũng là vạn phần bất an đi?

Ông luôn luôn vì Uất Trì Tà Dịch lo lắng, nhưng lại xem nhẹ vấn đề quan trọng nhất này.

Sắc mặt đảo chủ lạnh lùng, ánh mắt lại hơi híp lại --

Giờ khắc này, bỗng nhiên ông làm một quyết định.

“Tà Tâm, con dẫn người đi gặp hắn ta.”

Cuối cùng ông cũng để Tà Tâm ra tay, dặn dò:

“Trăm ngàn cẩn thận, ta chờ con khải hoàn trở về...... Đến lúc đó, thiếu đảo chủ này, chính là con ......”

Muốn làm thiếu đảo chủ, tất nhiên là phải có chút bản lãnh.

Trong lòng Tà Tâm vui vẻ, hắn không thể tưởng được thế nhưng thành công dễ dàng như vậy.

Mà hắn nhất định sẽ thắng lợi trở về, bởi vì, Mẫn Bá Thiên cùng chính mình có ước định.

“Vâng...... Phụ thân......”

Tà Tâm tự tin nói, đảo chủ luôn mãi dặn dò:

“Trăm ngàn lần không được khinh địch...... Mẫn Bá Thiên kia, cũng không dễ đối phó......”

Tà Tâm vội vàng gật đầu đáp ứng, trong lòng hắn đã sớm nở hoa rồi.

Nhu Y, ngươi thực giúp lực.

Cám ơn ngươi, ta sẽ đối với ngươi thực tốt.

Chờ lúc ngươi từ trong tay U Minh vương đi ra.

Lúc này Tà Tâm, chỗ nào nghĩ đến Nhu Y đã cùng Mẫn Bá Thiên cấu kết ở cùng một chỗ?

Lời hứa hẹn hư vô của hắn, Nhu Y làm sao có thể tin tưởng đây?

************************

“Cái gì, ngươi nói các ngươi cũng không đi rồi?”

Lão hồ ly phi thường khiếp sợ, ông không thể tưởng được bọn họ thương lượng ra một cái kết quả như vậy.

“Ha ha, lão hồ ly, chúng ta cũng không có biện pháp a, Hoan Hoan là nữ nhi của chúng ta, chúng ta không nghĩ cũng không khả năng cùng bé tách ra. Mà bé cùng Tiểu Nhạc Nhạc cũng đều không xa rời nhau, ông lại không để cho Tiểu Nhạc Nhạc đi, chúng ta cũng chỉ có thể ở lại......”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.