Chương trước
Chương sau
Edit: voi còi

Tà Tâm thân thiết dặn, Nhu Y vừa nghe, càng là kích động:

“So với lúc trước còn cao hơn?”

Trên đời này, có chuyện kỳ quái như vậy sao?

“Đúng, nghe nói như thế, công lực của U Minh vương này, vốn không giống như chúng ta ......”

Hắn cũng đoán không ra, nhưng nếu là giao thủ, mười người như hắn cũng không phải đối thủ của U Minh vương.

U Minh vương không có hùng tâm xưng bá thế giới, hoặc là đang chờ đợi cái gì, nếu như hắn đi ra ngoài, nói không chừng, thật sự có thể thống nhất thế giới bên ngoài đấy?

“Vậy...... Vậy thật tốt quá......”

Võ công của Nhu Y, bây giờ cũng rất khó nâng lên.

Nếu như đề cao một chút, vậy tự nhiên là thu hoạch ngoài ý muốn, nàng đều phải cám ơn hai người bọn họ --

Tuy rằng, ở trong lòng, nàng vẫn hận bọn họ như cũ.

Chẳng qua, bọn họ đã chết, cùng một người chết, tự nhiên không có gì hay mà so đo --

*****************

Vô dụng!

Toàn bộ vô dụng!

Lúc này, không chỉ là Đông Phương Ngữ Hinh, chính là Hoan Hoan, nữ vương, quốc sư, đều không thể nghĩ được biện pháp đi qua.

Bọn họ đã cùng pho tượng Địch Thêm cắt đứt, mà pho tượng kia, lúc này cũng không nói chuyện, giống như luôn luôn là một pho tượng vậy.

“Hoan Hoan, Tiểu Hỏa Cầu con còn có thể liên hệ không?”

Đông Phương Ngữ Hinh không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ mong Tiểu Hỏa Cầu của Hoan Hoan.

“Không được a...... Mẫu thân......”

Hoan Hoan bất đắc dĩ nháy mắt mấy cái, bé, đã hoàn toàn cùng Tiểu Hỏa Cầu mất liên hệ rồi.

“Tà Dịch......”

Đông Phương Ngữ Hinh trở lại, ôm lấy Uất Trì Tà Dịch, thân mình hắn đã dần dần lạnh như băng......

Nàng dùng chân khí của chính mình đánh tới trên người hắn, không có nửa điểm phản ứng.

Đông Phương Ngữ Hinh ôm hắn thật chặt, muốn dùng thân thể của mình vì hắn sưởi ấm.

Chỉ là, vẫn không có bao nhiêu tác dụng.

Địch Thêm......

Địch Thêm đáng giận kia......

Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu, xem pho tượng như người thật kia, mắng:

“Địch Thêm, uổng cho ông vẫn là Đệ nhất tông sư, nói đến cùng, chẳng qua lf một tiểu nhân không thể nhìn người ta hạnh phúc...... Tà Dịch vì nữ nhi của mình đi qua lấy này nọ có cái gì sai? Ông thế nhưng...... Thế nhưng đem hắn đánh chết?”

Địch Thêm đã không phản ứng, Đông Phương Ngữ Hinh tiếp tục nói:

“Ông không phải đã đến tiên đỉnh sao? Đánh một người mới ở khí tiên thì tính có bản sự gì, hừ, nói ra đi cũng không sợ đã đánh mất mặt của ông......”

“Ông không thể nhìn người ta hạnh phúc đi? Thời gian trước đây của ông, khẳng định không có yêu người nào, hoặc là bị người yêu của ông từ bỏ, bằng không......”

......

Đông Phương Ngữ Hinh còn muốn tiếp tục nói, nữ vương sợ tới mức vội vàng đi qua bịt miệng của nàng lại, này......

Tính tình của Địch Thêm tựạ hồ không tốt, ngộ nhỡ chọc giận ông ta, bọn họ phỏng chừng đều ......

Chết a.

“Hinh Nhi, đừng nói nữa......”

Nữ vương khuyên nhủ:“Ông ta sẽ không quản ......”

Nếu như ông ta quản, phỏng chừng vừa rồi đã sớm......

“Đúng, hắn có chết hay không, ta vì sao quản hắn? Hơn nữa, hắn vừa mới nói sẽ tiếp, nam nhân phải có đảm đương của nam nhân, không phải sao......”

Địch Thêm luôn giả chết kia, thế nhưng lại một lần mở miệng, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh vui vẻ, vừa định tiếp tục nói chút gì kích thích ông ta, Tiểu Hoan Hoan lại bỗng nhiên nói:

“Mẫu thân, người xem......”

Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng cúi đầu, nhìn theo tay nhỏ bé của Hoan Hoan nhìn đi qua, kinh ngạc trừng lớn mắt......

Này, đây là......

Một vết máu đỏ sậm, thế nhưng theo bên người Uất Trì Tà Dịch bắt đầu kéo dài......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.