Chương trước
Chương sau
Edit: voi còi

“Chẳng qua ngươi cũng chỉ có một chút thiên phú luyện đan mà thôi...... Hừ, nếu không phải có một chút thiên phú đặc thù như vậy, hiện tại ngươi như thế nào? Không phải là cái phế vật?”

Đông Phương Ngữ Hinh hoàn toàn hết chỗ nói rồi, tuy rằng lời nói của ông ta là thật, nhưng......

Hiện tại, lời nói thật cũng thật đả thương người được không?

Sao ngươi không ngẫm lại, người ta sẽ nghĩ như thế nào.

“Địch Thêm tiền bối, chúng ta là đi nhầm vào địa bàn của ngài, không biết liệu có biện pháp nào đi ra ngoài hay không?”

Nữ vương cung kính hỏi, hiện tại đi ra ngoài là quan trọng nhất, mà còn lại, đều có thể đợi chút lại nói, đúng không?

“Đi ra ngoài?”

Giọng nói kia hơi cao lên, tựa hồ đang suy tư cái gì.

“Đúng vậy, tiền bối, chúng ta thật sự không phải cố ý đi qua mạo phạm ......”

Uất Trì Tà Dịch cũng thành khẩn nói xong, Đông Phương Ngữ Hinh bĩu môi, không muốn để ý tới người này.

“Muốn đi ra ngoài a......”

Người nọ luôn luôn cũng chưa nói chuyện, ngay tại lúc bọn họ cho rằng ông ta đã ngừng nói chuyện, bỗng nhiên ông ta mở miệng :

“Muốn đi ra ngoài cũng được, chỉ là......”

Lại là nói một lần, dừng lại thật lâu, Đông Phương Ngữ Hinh cả giận nói:

“Ngươi người này thế nào dong dài như vậy, Địch Thêm tiền bối, ngài cũng là Đệ nhất tông sư a...... Cho cái thống khổ được không?”

Vốn dĩ Đông Phương Ngữ Hinh rất có nhẫn nại, nhưng lời nói vừa rồi của ông ta làm cho người ta rất tức giận, cho nên nàng lười cùng ông ta nhiều lời.

“Ha ha...... Tính tình thực không nhỏ......”

Lại một tiếng cười khẽ, sau đó, ông ta thở dài:

“Chính mình tại đây ngây người mấy ngàn năm, rất nhàm chán, nếu không các ngươi luận võ đi...... Ai thắng, ta sẽ để người đó đi...... Để lại một người đi ra ngoài......”

Mọi người hãn......

Bọn họ nhiều người như vậy, thế nhưng ông ta chỉ thả một người?

“Một người cũng quá ít đi?”

Quốc sư bĩu môi, lưu lại bốn người, hắn cũng quá lòng tham .

“Kia hai cái...... Ta thả hai người đi ra ngoài......”

Kháo, đây là ở chợ mua đồ ăn sao? Thế nhưng có cò kè mặc cả.

“Địch Thêm tiền bối, ngài đều thả chúng ta đi ra ngoài có thể chứ?”

Quốc sư vẻ mặt chờ mong nói, Địch Thêm kiên quyết từ chối:

“Không được......”

Được rồi, ngươi trâu bò, lợi hại.

“Nhiều nhất hai người, nhanh nhanh luận võ......”

Không trung truyền đến giọng nói của ông ta không kiên nhẫn, Đông Phương Ngữ Hinh nhăn nhíu mày, biết đã không có gì dễ thương lượng.

“Đúng rồi, ngươi...... Chính là ngươi, không thể đi ......”

Ông ta nói là Đông Phương Ngữ Hinh --

Sắc mặt Uất Trì Tà Dịch lạnh lùng, nói:

“Hinh Nhi, ông ta không cho nàng đi, ta cũng sẽ không rời đi ......”

“Con cũng không đi......”

Hoan Hoan cũng không do dự, phụ thân cùng mẫu thân đều ở đây, một mình bé đi ra ngoài làm cái gì.

“Ta......”

Trên mặt nữ vương có chút do dự, Đông Phương Ngữ Hinh biết ý tứ của bà, nói:

“Vậy hai người đi thôi...... Nữ vương, người cùng quốc sư đi ra ngoài......”

Nàng không muốn cùng Uất Trì Tà Dịch tách ra, mà Hoan Hoan......

Ở bên ngoài, có thể rời đi hay không còn không nhất định đâu, chính bé đi ra ngoài, nàng cũng không yên tâm.

“Hinh Nhi, ta không phải ý tứ này...... Ý tứ của ta là, tuổi của ta lớn như vậy, chính là chết tại đây cũng không có gì...... Nhưng Hoan Hoan quá nhỏ, Phong là con của ta, ta không muốn để cho hắn chết tại đây, nếu không, để cho hai người bọn họ đi......”

Quốc sư cùng Hoan Hoan......

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía Hoan Hoan, Hoan Hoan dùng sức lắc đầu, nếu không phải vì cùng mẫu thân cùng nhau, bé cũng sẽ không đến nơi này a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.