Edit: PDN
"Ái chà, không phải là một ít máu sao? Con không sợ. . . . . . Hừ, đánh nhau con còn không sợ, huống hồ là một ít máu?"
Không thể không nói, tiểu Hoan Hoan thật là hiểu chuyện, việc này nếu đổi thành lúc bình thường, nhất định bé sẽ mè nheo ầm ĩ rất lâu.
Nha đầu kia, đúng là lúc bình thường trên tay bị gai đâm cũng đã kêu đau nửa ngày !
Nhưng hiện tại, liên quan đến mọi người có thể đi ra ngoài hay không, bé quyết đoán cắn răng một cái, không sợ. . . . . .
Đông Phương Ngữ Hinh thấy nữ nhi mạnh miệng, làm sao nàng có thể không biết bé sợ đau nhất?
"Ha ha. . . . . . Tiểu Hoan Hoan, thật ra chỉ đau tạm một chút. . . . . ."
Nhận lấy đoản kiếm Tà Dịch đưa tới, chỉ cần ở trên tay của tiểu Hoan Hoan cắt một chút, nhẹ nhàng mà, ra chút máu là được rồi.
"Vâng. . . . . . Mẫu thân,con tự mình làm. . . . ."
Tiểu Hoan Hoan chớp mắt mấy cái, bé phải làm một bé cưng dũng cảm.
Kỳ thật, lúc đang đánh nhau với ma thú, cũng có khả năng bị thương.
Nhưng bé cũng không nghĩ tới sẽ đau .
Người bị thương tại lúc không cảm thấy, cảm giác đau đớn kia sẽ giảm bớt rất nhiều.
Nhưng nếu có ý thức , vậy sẽ đau đớn hơn nhiều.
Thấy bé kiên cường như thế, Đông Phương Ngữ Hinh đưa đoản kiếm cho bé.
Tiểu nha đầu nhận lấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/2449809/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.