Sắc mặt Thượng Quan Khinh Vãn bình tĩnh như nước, ánh mắt trong suốt như nước ngưng trọng chống lại mắt ưng của nam tử, đáy mắt không một tia khiếp sợ, tiếng nói ôn nhu theo thời gian chậm rãi phát ra :”Dân nữ quả thật không rõ ý của đạo lý nhị hoàng tử đang nói! Thỉnh nhị hoàng tử chỉ ra rõ ràng a…”
“Ngươi… Có vài lời bản vương khinh thường nói ra, vả lại… Nói ra cũng chỉ làm cho mặt mũi Thượng Quan đại tiểu thư thêm khó coi mà thôi, cần gì phải tự mình rước lấy nhục chứ?” Sắc mặt Nam Cung Nguyên Liệt một mảnh âm trầm, không hiểu, hắn cũng không biết vì sao, tâm tình hôm nay ban đầu còn thật tốt nhưng sau khi nhìn thấy Thượng Quan Khinh Vãn, liền trở nên phiền chán cùng bất an.
“Nhị hoàng tử là muốn nói, dân nữ là bất trinh bất khiết, không xứng cùng người của hoàng thất thân cận đi, đúng không?” Khoé môi Thượng Quan Khinh Vãn câu lên làm hiện ra má lúm đồng tiền tươi như hoa, giọng điệu mềm nhẹ như gió xuân thổi qua.
“Thì ra ngươi cũng tự biết thân phận mình.” Nam Cung Nguyên Liệt sững sờ mấy giây, mất tự nhiên hằng giọng một cái, hắn thật không nghĩ tới nữ nhân này lại có thể thản nhiên nói ra những lời nói như vậy, giống như những chuyện đó không phải là đang nói về nàng.
“Như vậy xem ra, dân nữ cùng nhị hoàng tử đứng ở chỗ này nói chuyện, cũng có vẻ có chút khôg thích hợp, vậy dân nữ cáo lui trước!” Thượng Quan Khinh Vãn cười nhẹ, ngay cả ánh mắt cũng đang cười yếu ớt, chỉ là nụ cười này rơi vào trong đáy mắt nam tử, lại thấy có chút khinh thường hèn mọn.
Ngay khi Nam Cung Nguyên Liệt còn chưa kịp mở miệng, nữ tử kia đã rời đi, chỉ lưu lại cho hắn bóng dáng mỹ lệ thanh tao.
--- -----dãy phân cách hoa lệ---- ---
Trở lại chính điện, chân trước Thượng Quan Khinh Vãn vừa mới đi vào cửa, liền nghe thấy thanh âm của Nam Cung Nguyên Thác truyền đến :”Do nhi công tử là cái gì vậy? Sở dĩ chân kia của hắn tàn tật, đều là do lúc trước dạo hầm bị người ta đánh gãy.”
“Xú tiểu tử, lời nói vô vị này ngươi đã nghe từ đâu a, không cần cùng ai cũng nói ra những lời lung tung như vậy, Do Đại dù sao cũng là trọng thần bên người phụ hoàng ngươi, những lời này nếu là do từ miệng ngươi truyền ra, thật sẽ không tốt.” Thanh âm Thái hậu nương nương khẽ cáu từ bên trong truyền đến, ngay sau đó liền nhìn thấy Thượng Quan Khinh Vãn đã đến, ngay lập tức liếc mắt ra hiệu, bảo Nam Cung Nguyên Thác không cần tiếp tục nói chuyện này nữa.
Nhưng mà, Thượng Quan Khinh Vãn tất cả đều nghe không sót một câu, chuyện xưa của nhị công tử Do gia đã không muốn để cho người khác biết, hẳn đó cũng là chuyện không tốt đẹp gì.
Lời nói của Nam Cung Nguyên Thác làm cho Vân Tử Mạn càng thêm khẩn trương, ban đầu nàng chính là nghe được nhị công tử do gia hình như có chút tàn tật, nhưng lại không biết chuyện xưa lại có nhiều chuyện dấu diếm như vậy, kể từ đó, nàng liền càng không yên lòng để cho con gái đi qua, nhưng nàng cũng biết rõ tính cách của tam di nương Liễu thị, nói vậy chuyện này nàng cũng sẽ không từ bỏ ý định.
“Hoàng nãi nãi, lời nói của Thác nhi cũng không phải là mê sảng, lúc trước nhị công tử Do gia kia cùng Thác nhi cũng là cùng nhau…” Nam Cung Nguyên Thác nói đến đây đột nhiên im bật, đột nhiên chi chi ngô ngô nói không nên lời câu sau, vừa rồi nhất thời là do tình thế cấp bách làm cho hắn kích động, đem gièm pha của nhị công tử Do gia nhanh nhẹn nói ra, nhưng lúc này hắn thiếu chút nữa nhất thời nói sai, đem chính mình kéo vào.
“Cũng là cùng nhau cái gì?” Mi mắt Thái hậu nương nương khẽ nhếch lên, hoàn toàn là một dáng vẻ đang xem kịch vui, nàng biết rất rõ hoàng tôn của mình là một người không đứng đắn, cũng không biết tính tình phong lưu không kiềm chế của hắn rốt cuộc là giống ai? Tì nữ hơi có tư sắc ở Từ ninh cung người nào cũng đều bị hắn đùa giỡn hết, nhưng mà cũng may hoàn tôn của bà tuy có tính phong lưu, nhưng cũng không hạ lưu, hắn làm việc cũng rất đúng mực, có nguyên tắc nhất định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]