Trăng lưỡi liềm, treo trên màn trời xa vời, ánh trăng thanh lãnh, nhạt như sa mỏng, dường như có một màn sương lạnh rơi xuống, ngẫu nhiên quét một trận gió rét, thổi qua lá cây, truyền đến âm thanh sàn sạt tinh tế.
Thượng Quan Khinh Vãn nâng tay mở cửa phòng nhấc chân chuồn khỏi viện, nhìn đèn phía cửa sổ Vân Tử Mạn còn sáng, hẳn nàng chưa ngủ, chuyện xảy ra ban ngày thực làm hao tổn tế bào não nàng, giờ phút này hẳn còn nghĩ làm thế nào để Thượng Quan Già nguôi giận.
Nghĩ đến mẫu thân bởi vì chuyện của mình làm lụng vất vả, đáy lòng Thượng Quan Khinh Vãn thật sự băn khoăn, cắn răng một cái, hạ quyết tâm, chạy tới chỗ ở của Tam phu nhân Liễu Tâm Lan.
Vốn tính tìm tới cửa hưng sư vấn tội, nhưng lúc đến Phù Dung uyển, đột nhiên nàng đổi chủ ý, đi tới sau phòng chính sờ soạng tìm được phòng Liễu thị, lưu loát đi trên nóc nhà. Dán tai lên nóc nhà mái tinh tế vừa nghe, phía dưới có tiếng người nói chuyện, đúng là Liễu thị, còn có nữ nhi bảo bối của nàng.
Thượng Quan Khinh Vãn dè dặt cẩn trọng dở nửa phiến ngói, phủ vọng xuống, ngọn đèn chập chờn, hai mẹ con kia đang ngồi ở bàn tử gỗ, một bên ẩm trà một bên trò chuyện.
“Nương, nữ nhi càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, người nói đại nương nàng... Sẽ không phải giả ngất đi?” Thanh âm ôn nhu dễ nghe của Thượng Quan Nghê Diệu truyền đến, vài phần nghi hoặc, bộ dáng đăm chiêu bộ.
Nàng vừa nói lời này, nháy mắt lông mày Liễu thị liền nhíu chặt, suy tư mấy giây, đột nhiên đập bàn, kinh hô: “Con không nói nương còn thật không nghĩ đến, nàng ta...từ lúc nào đã học ra vẻ?”
“Ngẫm lại cũng biết, nàng khẳng định muốn bảo hộ nữ nhi của mình, nếu không phải bởi vì nàng đột nhiên té xỉu, làm sao đại tỷ có thể bình an vô sự đến giờ, phụ thân nhất định sẽ dùng gia pháp hầu hạ.” Thượng Quan Nghê Diệu hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói toát lên bất mãn của nàng đối với Thượng Quan Khinh Vãn.
“Thoát được lúc này, cũng không thoát được lần sau, lão nương sẽ có biện pháp thu thập nha đầu kia. Hừ!”
Yên lặng nghe hai mẹ con họ nói chuyện, Thượng Quan Khinh Vãn mới biết được mình trong mắt các nàng chính là cái gai, cái gai trong thịt, khóe môi cũng gợi lên độ cong lãnh mị, nàng thật muốn lĩnh giáo một chút, đôi mẹ con này còn có biện pháp hạ đẳng nào đối phó mình.
“Vẫn là nương có biện pháp, chuyện hôm nay thực làm nha đầu kia mất hết thể diện, nói vậy hiện tại toàn bộ kinh thành đều biết nàng là dâm phụ.” Thượng Quan Nghê Diệu che miệng cười trộm, tuy nói lời ác độc, dáng vẻ lại vẫn như cũ ưu nhã.
“Phát sinh loại chuyện này, tất nhiên Tam hoàng tử sẽ giữ khoảng cách với nàng, bằng không sẽ bị nha đầu kia hạ thấp phong thái.” Liễu Tâm Lan cười nhẹ nói, đồng thời sườn mắt nhìn nữ nhi, giọng lại đè thấp vài phần: “Nữ nhi, lần này cơ hội của ngươi đã tới.”
“Nương ——” Thượng Quan Nghê Diệu vừa mừng vừa sợ, ánh mắt mê mang, nàng không hiểu cơ hội trong lời mấy rốt cuộc có ý tứ gì.
“Lần trước không phải con nói thích Tam hoàng tử sao? Sau đó nương liền đi tìm hiểu, đột nhiên phát hiện con tỷ muội tốt trước kia, giao tình với Tam hoàng tử không phải ít, nàng đáp ứng nương, chờ lần sau Tam hoàng tử lại đến nhà nàng, nàng sẽ báo tin cho chúng ta, như vậy con cùng Tam hoàng tử vừa lúc bất ngờ gặp mặt mỹ lệ, còn lại... Phải nhờ vào chính ngươi, bất quá nương tin tưởng, bằng tài mạo song toàn của Diệu nhi, không hấp dẫn không được nam nhân.” Liễu Tâm nói xong, tự mình đã vui vẻ cười rộ lên, xem ra tâm tình cực kỳ tốt.
“Thật sự? Nương, người thật sự quá tốt...” Thượng Quan Nghê Diệu cao hứng ôm cổ nàng, không chút che giấu vui sướng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]