Đừng bao giờ đánh giá về một con người qua tướng mạo và qua miệng lưỡi của người khác. Đừng bao giờ dùng ánh mắt vô tình để phân tích sự thật chôn giấu đằng sau. Và đừng bao giờ dùng sự căm ghét để đùn đẩy lên một người vô tội. Ai sinh ra trên cõi đời đều có quyền được sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng chính con người ta lại mài dũa chính họ trở thành một người lòng dạ thâm sâu. Tất cả những điều đó, liệu có đáng hay không? Tham vọng được gì? Có thể đem đến cho ta hạnh phúc? Tiền tài được gì? Khi chết có thể đem theo sao? Không thể! Vậy cứ cố gắng vì vật chất, như vậy thì được điều gì?
Nếu sự xuất hiện của một người khi sinh ra đã định sẵn là sống trong sự nhục nhã của người đời, vậy sống còn không bằng chết. Quý Bình An cô là một cô gái độc ác trong miệng của người đời. Không ai chào đón cô tiến tới phía họ, họ coi cô như một thứ rác rưởi ghê tởm cần phải ném đi thật xa. Ẩn sâu trong đôi mắt của cô chính là sự đau lòng đến không tưởng. Cô bị tính kế, bị hãm hại, có ai hiểu? Ngoài việc chỉ trích cô ra, không có ai biết, nỗi đau cô phải trải qua là điều khổ sở đến mức nào.