Ninh thị sửng sốt,Thẩm Tĩnh Sơ trong lòng có chút hốt hoảng, Lưu di nương kia chỉ dùngdáng vẻ điềm đạm đáng yêu mà làm cho phụ thân tin tưởng mẫu thân mưu hại cốt nhục của nàng ta, mà mẫu thân vốn dĩ mang danh ác phụ, phụ thânđương nhiên là tin tưởng.
Thẩm Tĩnh Sơ vội vàng xốc chăn gấmxuống giường, tóc dài đen phủ xuống, chiếc áo mỏng đơn bạc làm cho nàngtrông càng có vẻ gầy yếu, trên mặt vẫn mang theo vẻ bệnh tật tái nhợt,quỳ xuống trước mặt Thẩm Hoàng Uyên, giọng nói mang theo sự thành khẩnsám hối “Phụ thân, nữ nhi sai rồi, cầu xin người trách phạt!”
Thẩm Hoàng Uyên lộ rõ vẻ kinh ngạc, Lưu di nương quả có nói rằng Lam nhikhông cẩn thận đẩy nàng cùng Thu muội xuống hồ sen, nhưng hắn đã xem nhẹ việc này, chỉ tập trung vào mỗi chuyện di nương chảy máu, xém chút nữađã quên mất sự tình này.
Nhìn lại Tĩnh Sơ vừa mới tỉnh dậy, thânmình còn suy yếu, hắn tiến lên đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi, đứng thẳngbên hỏi chuyện “Tĩnh Sơ làm sai chuyện gì?”
Giọng nói bình thản nhưng đã không còn tức giận như ban nãy.
Ninh thị cũng nghi hoặc nhìn Tĩnh Sơ, lần này rõ ràng là lỗi của Thẩm TĩnhLam, vì mặc dù để cho Thẩm Hoàng Uyên không trách việc nàng làm cho dinương kia chảy máu, Tĩnh Sơ cũng không đến mức tự nhận hết lỗi sai vềmình chứ.
Thẩm Tĩnh Sơ khẽ cắn môi, trên mặt lộ vẻ áy náy “Đều là nữ nhi không tốt…Nữ nhi là đích nữ, từ nhỏ liền cùng mama học quy củcủa tiểu thư khuê các,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-ban-ron/2199882/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.