Lộ Dao rửa ráy xong xuôi tính đi xem Du Đại Nham. Vừa mở cửa viện liền thấymột bóng người màu lam đứng ngay trước cửa, chính là Ân Lê Đình. Ân LêĐình thấy Lộ Dao mở cửa đi ra, bước lên hai bước: “Lộ cô nương, cô nương dậy rồi, đêm qua ngủ được ngon không?”
Lộ Dao thấy trên người Ân Lê Đình còn dính không ít sương, lại nghe chàng ta hỏi thế, chớp chớpmắt: “Ta nghỉ ngơi không tệ. Ân lục hiệp tìm ta có chuyện?”
“Ta sợ Lộ cô nương tìm không thấy chỗ dùng bữa nên đặc biệt đem bữa sáng đến.” Ân Lê Đình nhấc hộp đồ ăn sau lưng ra.
Lộ Dao cười khì một tiếng, “Ân lục hiệp cả người đẫm sương, sợ là đợi lâu rồi. Chẳng lẽ Ân lục hiệp không biết gõ cửa sao?”
Tiếng cười này hình như làm Ân Lê Đình bối rối, sắc mặt ửng đỏ vọi vàng giảithích, “Không phải. Không, sương này là sáng sớm lúc ta luyện công dínhvào.” Sau rốt, bổ sung thêm một câu, “Ta biết gõ cửa.”
Kì thật Ân Lê Đình dùng bữa sáng xong không thấy Lộ Dao, nhớ ra ngày hôm qua nàngcũng ăn cơm tối trong phòng mình, sợ nàng không tìm thấy chỗ dùng bữa,đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, tự mình đem tới. Ai ngờ đến cửathấy trong viện yên tĩnh, e Lộ Dao chưa dậy, lại sợ bất tiện bèn đứngbên ngoài chờ. Lại nói, đây cũng là lần đầu tiên trong đời chàng đứngngoài cửa chờ một nữ tử, vừa nghĩ thế là có phần lúng túng, chần chừ nửa ngày, đang ngại ngùng thì Lộ Dao mở cửa ra.
Một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-lo-le-hoa/1975383/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.