Ân Lê Đình đi vào sân, đứng trướccửa phòng, thấy Lộ Dao nằm sấp xuống bàn không biết đang làm gì. Lộ Daongẩng đầu thấy Ân Lê Đình liền nói: “Chờ một chút, lập tức xong ngay.”Sau đó đút lá thư vừa viết xong vào bao, cầm bút than đề bốn chữ lớn“Gửi Phó Thu Nhiên” trên bao thư, dưới đề: Lộ Dao.
“Ân lục hiệpcó thể nhờ người đưa phong thư này tới Thu Linh trang ở ngoài thành KimLăng năm dặm về hướng đông nam không, giao trực tiếp cho trang chủ.”
“Đương nhiên được.” Ân Lê Đình nhận lá thư, nhìn nét chữ trên bao không khỏingây ra. Nét chữ rất mảnh, không phải dùng mực mài mà viết, không nhịnđược tò mò, “Lộ Dao, chữ này của cô nương viết bằng gì thế?”
Lộ Dao vừa dọn đồ vừa đáp: “Là bút than, mài than cho nhỏ lại, bên ngoài quấn vải vụn.”
“Ồ? Lần đầu tiên ta thấy.”
“Giấy, bút, nghiên mực bình thường mang theo rất rắc rối, ta lại chạy khắpnơi; xem bệnh cho người ta viết đơn thuốc gì đó thường tìm không thấygiấy bút nên làm món đồ nho nhỏ này, rất hữu dụng.” Lộ Dao lôi từ bọchành lý khổng lồ của nàng ra vài món đồ nghề đào bới thảo dược xinh xẻo, quay lại hỏi: “Huynh có đem sọt hái thuốc ngày hôm qua ta nói với huynh không?”
Ân Lê Đình nhấc cái sọt trúc dưới chân lên, bên trên cóhai sợi dây đeo, chính là loại sọt đựng thảo dược bình thường người háithuốc hay đeo trên lưng. “Ta lấy từ phòng thuốc đó. Linh Hư ở phòngthuốc còn hỏi ta hai cây Dương Đài [5] hôm qua là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-lo-le-hoa/1975377/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.