Mộtchuyện là đứa bé được cứu từ dưới chân núi về kia tỉnh rồi. Đứa trẻ bốntuổi tỉnh lại phát hiện mình ở một nơi xa lạ, quanh giường toàn nhữngngười không quen biết, vậy mà không hề khóc, có vẻ can đảm. Hỏi han mộtchút, đứa nhỏ nói mình tên Mai Hàn Hề, nhà ở thị trấn phía bắc núi VõĐang. Hỏi đến người nhà, tuổi nó còn nhỏ, chỉ biết lắc đầu không rõ, nói từ nhỏ đã sống cùng cha mẹ dưới núi, cha là tiên sinh dạy học, trongnhà cũng không có họ hàng qua lại, cha mẹ càng chưa từng dẫn nó tới nhàbằng hữu. Khi đó ba người Lộ Dao, Du Liên Châu, Ân Lê Đình đều có mặt,nhớ đến tình trạng thê thảm của cha mẹ nó, ai cũng thở dài. Đứa nhỏ lạihỏi cha mẹ nó đi đâu, vừa hỏi vừa túm lấy tay áo Lộ Dao. Lộ Dao nhìndáng vẻ trẻ con ngây thơ của nó, trong lòng thương tiếc, ngồi bên cạnhđứa nhỏ, xoa đầu nó, cân nhắc trong đầu nên nói như thế nào mới được.
Ngờ đâu chưa nghĩ xong, Du Liên Châu đã lên tiếng, trầm giọng: “Cháu nhỏ,cha mẹ cháu đã bị lính Nguyên giết chết rồi. Cháu phải ráng sống chotốt, mới xứng đáng với cha mẹ đã hi sinh tính mạng vì cháu.”
Vừanói dứt lời, Ân Lê Đình lộ ra vẻ mặt không đành, liếc đứa nhỏ một cái,lại có chút khẩn cầu nhìn nhị sư huynh, cảm thấy nhị sư huynh nói quáthẳng thắn, đứa nhỏ không chịu đựng được. Lộ Dao cụp đôi mày liễu khônglên tiếng, chỉ lẳng lặng vuốt tóc nó. Thật ra nàng cũng tán thành cáchlàm của Du Liên Châu. Dù sao cũng đã bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-lo-le-hoa/1975362/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.