Chương trước
Chương sau
Chuyện là thế này. Ngày hôm ấy, sau khingười phái Thiếu Lâm đi rồi, mấy người ở đại điện trò chuyện vài câu.Nói được nửa chừng, bỗng dưng Lộ Dao cảm thấy ngực nằng nặng, nhẹ nhàngxoa huyệt Thiên Trung vài cái liền cảm thấy có vị ngọt xộc lên. Lộ Daotự biết chẳng qua là vừa rồi hơi thở bị nghẹn mà ra, không có gì đángngại. Lại cảm thấy nếu phun ra thì làm dơ nền nhà còn làm phiền đạo đồng người ta đi chùi, bèn dùng ống tay áo, mượn cớ lau miệng, phun một ngụm máu vào ống tay áo. Cứ tưởng động tác này không chê vào đâu được, lạikhông dè Ân Lê Đình ngồi bên cạnh đang lo âu nhìn chằm chằm từng cử chỉcủa nàng, một động tác nhỏ này hoàn toàn không qua được mắt chàng. Chỉthấy tay áo Ân Lê Đình khẽ huơ, ống tay áo thụng của Lộ Dao bị lật lên,Ân Lê Đình nhìn vào thì thấy ống tay áo xanh nhạt nhuốm một vết máu đenngòm, lập tức đỏ mắt nhìn nàng.

Giọng nói trước giờ mềm mỏng lần đầu tiên gằn lên, quát “Lộ Dao!”

Thế nên, sự tình sau đó căn bản có thể hình dung ra được. Lộ Dao bị mấyngười tống về phòng không nói một lời, còn bị yêu cầu vừa đấm vừa xoabắt nằm trên giường ít nhất nửa tháng. Vừa nghe yêu cầu đó, thiếu chútthì Lộ Dao hộc máu tại chỗ lần nữa. Vội vàng thề thốt nói nàng lấy danhdự của thần y ra mà thề, ngụm máu đó không phải chuyện gì lớn, ói rađược mới tốt. Có điều lần này hình như chẳng ai có ý định tin tưởngnàng, càng hoàn toàn phớt lờ tôn nghiêm của một thần y như nàng, dám vời một lão đại phu xúc đất bỏ đi cổ lỗ sỉ dốt đặc cán mai dưới núi lênkhám cho nàng, đã vậy còn kê ‘đơn thuốc’ mà theo như Lộ Dao miêu tả thìlà lãng phí tài nguyên chữa bệnh. Hàn Hề tạm thời bị sư phụ dừng khóahọc y, mỗi ngày thay vì thời gian học bài đến nói chuyện với Lộ Dao nằmườn đến sắp mốc ra. Lần nào Lộ Dao cũng lấy bát thuốc hầm từ phươngthuốc kia ra ân cần dạy bảo cho tiểu Hàn Hề, nói tương lai nếu con mà kê đơn thuốc cho ta thế này, ta sẽ tự ra tay thanh lý môn hộ, tiết kiệmtài nguyên dược liệu, cũng đỡ phải mất mặt. Tiểu Hàn Hề ngoan ngoãn gậtđầu, đây là chuyện duy nhất khiến Lộ Dao cảm thấy tạm hài lòng.

Thời gian này ngày nào Ân Lê Đình cũng tới, mỗi lần tới hai người nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cũng khá vui vẻ miễn là không đề cập tới đơn thuốc xúi quẩy kia. Ân Lê Đình nói, Lộ Dao, chỉ cần muội tự mình kê một đơn thuốc tốt hơn, vậy thuốc của đại phu kia tự nhiên không cần nữa.Đầu tiên mặt mày Lộ Dao thảm não, nghĩ thầm, không phải ta không kê màlà căn bản không có gì để kê, có bệnh đâu mà kê đơn chứ. Nhưng đảo mắtmột cái, cầm bút lên roẹt roẹt roẹt viết một cái đơn, nói, cái này caominh hơn đại phu kia nhiều. Sau đó âm thầm vui sướng, nghĩ bụng coi nhưthoát nạn, thoát nạn rồi. Ai dè một ngày sau Ân Lê Đình đưa đến vẫn làloại thuốc trước đó. Lộ Dao vội vàng nói cái này không phải ta kê. Ân Lê Đình lẳng lặng nhìn Lộ Dao đáp, ta hỏi tứ ca rồi, muội kê là cam thảothông họng. Lộ Dao thấy bị Ân Lê Đình vạch trần, lập tức mặt mày méo mó, ai oán uống bát thuốc có mùi kỳ cục kia, vẻ mặt khổ sở thê thảm. Ân LêĐình lấy làm lạ, muội là đại phu sao lại sợ uống thuốc như thế? Lộ Daotrợn trắng mắt, huynh thích luyện kiếm như vậy có sợ bị kiếm chém không?

Thời gian này cũng không tính là tịch mịch. Nghe tin nàng bị ‘thương’, cònbị hòa thượng Thiếu Lâm dùng nội lực đả thương, ngay cả Du Đại Nham cùng Trương Tam Phong quanh năm chẳng mấy khi ra khỏi cửa cũng tới thăm.Nàng không biết lời đồn đại đã biến thành cái dạng gì nữa, nhưng từ bộdạng Du Đại Nham chạy tới thăm nàng, nghiến răng nghiến lợi chửi bớiThiếu Lâm tự là đoán được lời đồn đãi bên ngoài lợi hại cỡ nào. Vì thếvội vàng giải thích, tiểu muội căn bản không có gì đáng ngại, toàn dolục đệ nhà huynh không chịu bỏ qua cho muội thôi. Du Đại Nham nghe xongngây ra, liền đó cười tươi rói nói, vậy Lộ Dao mau nghỉ ngơi cho khỏeđi. Nụ cười đó quả thật khiến Lộ Dao phát hoảng.

Khi Trương TamPhong tới, Lộ Dao mặt mày thảm thương nói, Trương chân nhân à, cầu xinngài, quản lục đệ tử của ngài đi, nếu cần thì cho chàng ấy thêm nhiềubài vở vào, để chàng ấy không có thời gian tới dày vò vãn bối, cứ tiếptục thế này trên người vãn bối có thể mọc mộc nhĩ, nấm, linh chi gì đólắm. Trương Tam Phong cười ha hả, nói linh chi là thứ tốt mà, dược thảotốt nhất của Võ Đang ta chính là linh chi. Lộ Dao hoàn toàn bị tư duynhảy cóc của đương kim Bắc Đẩu võ lâm khuất phục, càng thêm tin tưởng,phàm là vĩ nhân danh tiếng thì tư duy càng không giống người thường, sau đó bắt đầu xét lại mình, thân là một thần y, có phải tư duy của nàngquá bình thường rồi không.

Rốt cuộc, rầu rĩ trong phòng năm ngày, Lộ Dao nhớ tới bản Ỷ Thiên Đồ Long ký của Thu Nhiên mà thời gian trướcvì bận tối mắt bị nàng vất dưới gối đầu quên béng đi, nghĩ đến chuyệnđám hòa thượng bạo lực Thiếu Lâm tới điều tra hôm trước, lại nhớ tớichuyện Trương Thúy Sơn hôm đó Ân Lê Đình nói cho mình nghe, Lộ Dao suynghĩ, hôm nay không như trước, trước mắt dường như mình đã dính vào ânoán giữa Võ Đang và Thiếu Lâm, hay là đọc trước một lần vẫn đảm bảo hơn, bằng không quậy không khéo sẽ vướng sâu vào phiền phức. Vì thế một lầnnày triệt để phá hỏng cuộc sống nửa tháng sau đó của Lộ Dao. Theo nhưPhó Thu Nhiên ghi lại, vết thương của Du Đại Nham không hề lành, dẫn tới sau khi vợ chồng Trương Thúy Sơn quay về, chưa ở được mấy ngày liền tựsát mà chết. Trương Vô Kỵ, đứa con mồ côi vì hàn độc thường xuyên bộcphát mà lưu lạc giang hồ, cơ duyên xảo hợp học được Cửu Dương chân kinh, cuối cùng trở thành giáo chủ Minh giáo, điểm kết thúc của sự kiện nàydừng ở việc Chu Nguyên Chương thống lĩnh Minh giáo tiêu diệt nhà Nguyên. Nhưng hiện tại… hiện tại chỉ mấy tháng nữa Du Đại Nham có thể nhảy nhót đi lại, cùng Du Liên Châu luyện Võ Đang miên chưởng rồi… Lộ Dao khổ sởvùi đầu vào ổ chăn, phát hiện bản thân phạm phải một sai lầm khá nghiêmtrọng, thay đổi toàn bộ quá trình vốn có. Kết quả mấy ngày liên tiếp, Ân Lê Đình thấy Lộ Dao rất bất thường. Đang nằm trên giường cũng khôngyên, nháy mắt ỉu xìu như trái cà héo, lòng không khỏi bắt đầu lo lắng,suy nghĩ liệu có phải Lộ Dao không giống những người khác. Như A Nhiênvậy, không thể nuôi nhốt trong lồng, bằng không nhất định buồn rầu màchết. Bèn nói: Lộ Dao, hay là muội đi lòng vòng trên núi đi, chỉ cần cẩn thận không dùng nội lực là được rồi. Cứ tưởng nói như vậy thoáng cái Lộ Dao sẽ khôi phục tinh thần, ai ngờ Lộ Dao lại uể oải xua tay, nói mộttiếng biết rồi liền tiếp tục vùi đầu vào chăn lăn qua lộn lại. Hại Ân Lê Đình lo lắng không biết làm thế nào.

Mãi tới hôm đó, Trương Tùng Khê tới.

Trương Tùng Khê nhìn bộ dạng lừ đừ của Lộ Dao, mỉm cười, ngồi xuống cạnh bàn đối diện, hỏi “Tiểu Lộ có thấy khá hơn chưa?”

Lộ Dao dụi mắt gật đầu “Đỡ hơn rồi, đỡ hơn rồi.”

Trương Tùng Khê nhủ thầm, không nói với giọng thường ngày ‘căn bản muội không có chuyện gì’ nữa, xem ra vấn đề hơi lớn rồi đây.

Bất quá hôm nay Trương Tùng Khê đặc biệt có chuyện tới tìm, lại thêm Lộ Dao tính tình hào sảng, vì thế tán gẫu hai câu liền mở miệng nghiêm chỉnh:“Tiểu Lộ, Trương tứ ca có chuyện muốn nhờ muội chỉ bảo một chút.”

Lộ Dao nghe giọng Trương Tùng Khê trịnh trọng, vì thế cũng nghiêm mặt hỏi“Chỉ bảo thì không dám, có chuyện gì Trương tứ ca cứ nói đi.”

Trương Tùng Khê hơi chần chừ, đáp: “Ta từng nghe lục đệ nói, muội từng thảo luận chuyện của ngũ đệ với đệ ấy.”

Lòng Lộ Dao hơi trĩu xuống, mấy ngày nay bị nguyên tác Ỷ Thiên Đồ Long kýkia làm cho bối rối, hiện giờ hễ nói đến chuyện này là nàng thấy đauđầu, đầu to ra. Đành phải dùng chính sách cũ rích nhất… gật đầu.

“Theo cái nhìn của Lộ cô nương, ngũ đệ ta liệu có bình an… có khả năng trở về nữa không?”

Lộ Dao lấy tay che mặt “Trương tứ ca, ta không phải thần tiên, chuyện này làm sao mà biết…”

Trương Tùng Khê than thở: “Hai năm nay sư huynh đệ chúng ta kiếm khắp đạigiang nam bắc, nhất là phương nam, cơ hồ mỗi ngọn núi đều bị đệ tử VõĐang quật lên ba thước tìm hết một lượt, thế nhưng nửa điểm tin tức cũng không có. Sống phải thấy người, chuyện này… ôi!”

Lộ Dao nghegiọng điệu Trương Tùng Khê, lòng không biết là tư vị gì, trầm tư mấykhắc, cuối cùng chớp chớp mắt mở miệng “Với năng lực của Trương ngũhiệp, nếu như có chuyện, không lý nào một tia manh mối cũng không đểlại. Mà Ân lục ca có nói, Tạ Tốn kia cũng không phải người thương, côngphu bản lĩnh e là cao hơn Trương ngũ hiệp nhỉ?”

Ngược lại, Trương Tùng Khê rất khách quan, gật đầu “Chắc là thế.”

Lộ Dao nói: “Vậy thì đúng rồi. Hai người cộng thêm một đại tiểu thư ThiênƯng giáo nữa, chỉ cần ba người này không tự kìm kẹp mình, phỏng chừngcho dù gặp nguy hiểm cũng không xảy ra chuyện gì lớn.”

“Chi tiếtmấu chốt này ta cũng từng nghĩ tới, trên đảo Vương Bàn Sơn đã không cóngũ đệ, người của các phái khác không ai may mắn thoát nạn, xem ra ítnhất đương thời Tạ Tốn không có làm khó ngũ đệ. Chỉ là mấy năm nay…”Trương Tùng Khê thở dài không nói.

Mấy năm nay… một câu than thởkhiến Lộ Dao bỗng nghĩ tới Phó Thu Nhiên, bởi vì cùng câu nói, cùnggiọng điệu này, Thu Nhiên cũng từng nói qua. Lúc đó nàng và Thu Nhiênsóng vai nhau mà đứng, cơn gió se lạnh ngày xuân thổi rối tóc hai ngườicùng với tro tàn trên đất. Lộ Dao chỉ cảm thấy lúc đám tro kia bốc lênkhông trung, bị thổi tan tác trong gió xuân, dường như tinh thần và sứcmạnh của mình cũng bị xé nát. Lúc đó, một câu cảm thán ‘mấy năm nay’ của Thu Nhiên khiến nàng cảm nhận được cái gì gọi là nước mắt cạn khô, trobụi tứ phía gợi lên cái cảm giác xé ruột xé gan một cách âm thầm.

“Huynh đệ chúng ta chỉ hận khi đó để một mình ngũ đệ đi Long Môn tiêu cục, mấy năm nay nhị ca và thất đệ cứ hay tự trách, hận mình chậm chạp, đến Long Môn tiêu cục trễ vài ngày. Chỉ có vài ngày mà khiến ngũ đệ không rõtông tích từ đó. Ta cũng nghĩ nếu tất cả có thể quay lại, chỉ cần vài sư huynh đệ ở bên cạnh ngũ đệ thì đã không như thế.”

“Nếu tất cả có thể quay lại…” Lộ Dao thì thào, không khỏi nghĩ đến Thu Nhiên và mình,nếu tất cả quay trở lại thì sẽ thế nào đây? Kiếp trước, phải trái trắngđen, lên lên xuống xuống, nhất thời tất cả thoáng hiện trước mắt, vuibuồn lẫn lộn, không cách nào nói được hết. Nàng từng nói với Thu Nhiên,người ta luôn nói đời người là một vở kịch, thật ra nếu là một vở kịchthật thì tốt rồi, bởi vì như vậy có thể quay lại lúc ban đầu bất cứ lúcnào. Mỗi đêm khuya tỉnh lại, vô số lần nàng lặng lẽ tự hỏi mình, nếubiết trước kết cục, tất cả có thể quay lại từ đầu, vậy nàng sẽ làm gì,Thu Nhiên sẽ làm sao, hay là biển xanh sẽ hóa thành nương dâu? Mỗi lầnnghĩ đến đó, Lộ Dao lại vùi mặt vào chăn, nói với mình đời người khôngthể giả sử, cũng không thể quay lại được. Nhưng cứ đến đó, nước mắt đãcạn kiệt thời điểm đám tro kia tản đi lại dâng lên, ướt đẫm gối chăn.Chỉ vì kết quả quay lại đó, nàng không dám, cũng không muốn nghĩ.

Lộ Dao ngẩng đầu nhìn Trương Tùng Khê, lại nhớ tới đôi mắt đỏ hoe trongsơn động ngày đó của Ân Lê Đình. Võ Đang thất hiệp danh chấn giang hồ,người nào cũng là danh gia võ học, lúc lâm trận đối địch thì khí thế như ngưng đọng lại, nàng đã chứng kiến nơi Du Liên Châu và Ân Lê Đình.Nhưng trên thực tế, tình huynh đệ như thủ túc, nghĩa đồng môn học nghệ,chân thành tha thiết thấm sâu vào tận xương tủy, giống như nàng và ThuNhiên vậy. Một chữ tình quả nhiên có thể khiến người kiên cường cách mấy cũng trở nên yếu đuối hết mực. Hôm nay, không ai có thể khiến quá khứcủa nàng quay trở lại, nhưng những người trước mắt nàng đây, còn chưa đi đến bước không thể cứu vãn. Nghĩ đến điểm này, bỗng dưng Lộ Dao kíchđộng lên. Tất cả quay trở về ban đầu, ảo mộng khiến nàng nghĩ cũng không dám nghĩ kia, hình như hôm nay nằm nơi tay nàng, do nàng tới thực hiệntrên người họ. Tình sâu như nhau, mâu thuẫn rối rắm kịch liệt giốngnhau, có lẽ tay nàng chỉ nhẹ nhàng gẩy một chút, bọn họ sẽ không có kếtcục thê thảm như nàng. Nàng không phải thần tiên, không có năng lựcquyết định vận mạng của người khác nhưng chí ít nàng có thể làm được một số chuyện trong khả năng của nàng, cũng giống như đại phu rất nhiềuthời điểm không quyết định được sống chết của bệnh nhân, nhưng xưa naynàng luôn tận lực. Chí ít như bây giờ, số mạng Du Đại Nham tốt hơnnguyên tác rất nhiều, đúng không?

Nháy mắt Lộ Dao hơi hiểu được,vì sao kẻ đáng chết cả trăm lần như nàng lại xuất hiện ở thế giới này.Trong thư Thu Nhiên nói Trang Chu mơ hóa bướm, không biết kiếp trước của họ là một giấc mơ, hay kiếp này mới là mơ, cũng có lẽ là cả hai. Nhưng, họ xuất hiện ở nơi này tất nhiên có nguyên nhân, nguyên nhân này muốnmượn tình cảm giữa nàng và Thu Nhiên cho phần tình cảm giống như vậy một cơ hội. Đúng như Thu Nhiên viết trong thư: tất cả không cần câu nệ, dựa theo tâm mà thôi. Có lẽ nàng không thể thay đổi được gì nhưng ít nhấtlần này nàng muốn tận lực đi thử, không để bọn họ giống như nàng, bấtlực tiếp nhận tất cả. Rốt cuộc nghĩ thông suốt tất cả, Lộ Dao ngẩng đầu, nhìn mặt trời ấm áp ngày đông ngoài cửa sổ, thở một hơi dài, mỉm cườinhìn Trương Tùng Khê: “Thật ra Trương tứ ca không cần lo lắng an nguycủa ngũ đệ huynh. Ngày đó, trên đảo Vương Bàn Sơn, môn phái nào cũng cóngười phó ước, không điên thì chết, trừ ngũ đệ huynh, đại tiểu thư Thiên Ưng giáo Ân Tố Tố và Tạ Tốn ra không thiếu một ai. Nếu thật sự có bấttrắc, với bản lĩnh của ba người này hiển nhiên có khả năng bình an vô sự nhất. Nhưng mà, Trương tứ ca, huynh có từng nghĩ tới nếu có ngày ngũ đệ huynh quay về sẽ thế nào chưa?”

Trương Tùng Khê đáp: “Hôm đó lục đệ nói với ta hai người ở trong sơn động nói chuyện này.” Đến đây nhìnLộ Dao, thấy đối phương đang chờ mình bèn nói tiếp “Mấy năm nay, huynhđệ chúng ta ngày ngóng đêm trông ngũ đệ trở về, ta cũng loáng thoáng cân nhắc vấn đề này nhưng từ đầu chí cuối không dám kết luận. Ngày đó quảthật Tiểu Lộ nói trúng tim đen, phân tích thấu đáo. Thật tình khiến tabội phục.”

Lộ Dao xua tay “Trương tứ ca không cần phải thế. Chẳng qua ngoài cuộc tỉnh táo, Lộ Dao không ở trong cuộc, không bị cảm tìnhhoặc lợi ích ảnh hưởng, đương nhiên nhìn rõ ràng hơn.”

“Hôm đóTiểu Lộ nói, ngày ngũ đệ quay về cũng là ngày Võ Đang thêm chuyện. Tasuy đi nghĩ lại, biết là như thế nhưng vẫn bất an tột độ, cứ mãi nghĩcách hóa giải. Không biết Tiểu Lộ có biện pháp nào hay chăng?”

Lộ Dao đáp: “Hôm đó ta đã nói rồi, thật ra xem như ngũ đệ huynh bị Tạ Tốnkéo xuống nước, vô tội liên lụy. Ngược lại bản thân Thiên Ưng giáo là vì Đồ Long đao, đại tiểu thư bọn họ bị kéo vào cùng là đáng. Chờ ngũ đệhuynh về, nếu thật sự đám nhân sĩ giang hồ nhung nhớ Đồ Long đao kia ùnùn kéo đến, nhức đầu trước tiên nói sao cũng không phải là Võ Đang. Thếnên, đổi lại là ta, trước tiên kéo cả Minh giáo Tạ Tốn và Ân đại tiểuthư Thiên Ưng giáo xuống nước, huống chi hôm nay Thiên Ưng giáo ở vàocục diện bị các môn các phái vây công, huynh chẳng cần kéo, bọn họ cũngđã ở trong cuộc rồi.”

“Thiên Ưng giáo kia và Minh giáo đều là tàmôn Ma giáo, sao Võ Đang có thể cùng một giuộc với họ được?” Trương Tùng Khê nghiêm mặt.

Nhìn sắc mặt Trương Tùng Khê, Lộ Dao chớp mắt:“Trương tứ ca, cái gọi là ‘Cùng Một Giuộc’ với ‘Kéo Xuống Nước’ khácnhau về bản chất chứ? Huống chi, vấn đề không phải là huynh có muốn cùng một giuộc hay không, sợ rằng khi ngũ đệ huynh quay về, những môn pháikhác vì Đồ Long đao sớm đã xem huynh ấy và Tạ Tốn cùng một phường rồi.”

Lời vừa dứt, Trương Tùng Khê ngẩn người, kế đó liền hiểu ý Lộ Dao đôi chút, lại nghe Lộ Dao nói tiếp “Huống hồ, trên đời này chính tà dễ phân thếsao? Giáo phái của một người có thể quyết định người đó tốt hay xấu ư?Càng huống chi, trên đời này nào có người tốt hoàn toàn, người xấu tuyệt đối đâu? Người nếu phân được chỉ bằng hai chữ tốt xấu thì giang hồ nàycòn có cái gì hỗn tạp nữa đâu?”

Mấy câu này dường như đánh mạnhvào đầu Trương Tùng Khê, chàng trầm ngâm nửa ngày không trả lời. Tỉ mỉsuy gẫm, chàng cảm thấy Lộ Dao nói có lý, nhất là nhớ lại vài ngày trước nàng mới qua một kiếp với Thiếu Lâm, càng nhận ra được phải trái đúngsai không thể lấy môn phái chính tà ra mà bàn. Song dù sao cách nói nàycũng có hơi quá phản nghịch, khiến chàng không dám đón nhận. Đảo mắt suy nghĩ, mấy câu này nếu ra giang hồ mà nói, Lộ Dao không khéo sẽ trởthành địch nhân của các danh môn chính phái, vì thế vội vàng dặn dò:“Tiểu Lộ, mấy câu này có đạo lý nhưng tuyệt đối đừng nói trước mặt người khác.”

Lộ Dao đảo mắt “Trương tứ ca, võ công ta chẳng ra làm sao nhưng đầu óc còn xài được.”

Trương Tùng Khê cười: “Đầu óc Tiểu Lộ mà không dùng được, sợ là chúng ta đều thành kẻ ngu si rồi.”

Lộ Dao cảm thấy hơi ngượng, sờ mũi, nói: “Vừa rồi là một cách, còn có cách khác.”

“Ồ?”

“Đám người đó ngoài mặt là vì Tạ Tốn, nhưng thật ra đại bộ phận là vì Đồ Long đao.”

Trương Tùng Khê cười khổ “Nào chỉ phần lớn, hôm đó ta và đại ca, nhị ca ướclượng một chút, chí ít phải sáu bảy phần. Thế nên càng lo âu, trước lợiích giang hồ, đám người đó e là chuyện gì cũng dám làm.”

Lộ Daonhíu mày, hai mắt sáng ngời, lóe lên một chút gian xảo: “Đấy là chuyệntốt, lo lắng làm gì? Trương tứ ca nên thắp hương cảm tạ đám người đó đều vì Đồ Long đao.” Ba chữ Đồ Long đao nói đặc biệt nhấn mạnh.

Trương Tùng Khê thoáng ngạc nhiên nhưng chàng cũng là người thông minh, nhìnsắc mặt Lộ Dao, một tia linh quang chợt lóe lên trong óc.

Lộ Daonói tiếp “Bọn họ đã vì Đồ Long đao mà đến tất nhiên có thể vì Đồ Longđao mà đi. Nếu bây giờ giang hồ truyền ra lời đồn nói Đồ Long đao không ở trong tay Tạ Tốn mà ở một nơi khác, vậy còn ai quan tâm Tạ Tốn sống hay chết?”

“Tiểu Lộ nói là… di họa Giang Đông [17]?”

Lộ Daocười đáp “Gần như thế, chính là ý đó. Người giang hồ đa phần chẳng chịudùng đầu óc, lại thêm Đồ Long đao là cục xương lớn, chiêu này mười phầnlinh nghiệm hết chín.” Nói gần nói xa so sánh nhân sĩ giang hồ với chó,bỗng dưng sực nhớ Võ Đang thất hiệp cũng là người giang hồ vội vàng chemiệng “Trương tứ ca, ta không nói Võ Đang đâu, đừng hiểu lầm!”

Trương Tùng Khê không để ý, cười nói “Không sao, Tiểu Lộ nói chuyện thẳngthắn, chọc đúng chỗ ngứa. Có điều, kế di họa này, quả thật không tìmđược Giang Đông…”

Lộ Dao tỉnh bơ “Vậy thì phải xem các vị khôngvừa mắt ai! Có điều ta thấy Minh giáo và Thiên Ưng giáo ngược lại là đối tượng đề cử sẵn có. Song nếu muốn dằng dai lâu nhất thì quăng cho Thiếu Lâm. Thiếu Lâm phái lớn thế lớn, người khác muốn làm khó bọn họ khôngdễ. Ờ, khoan khoan… Du tam hiệp không phải bị thương bởi Đại Lực KimCang chỉ sao? Với lại ta nghe Ân lục ca nói lúc đó người đả thương huynh ấy cũng tìm Đồ Long đao?”

“Đúng thế.” Trương Tùng Khê gật đầu“Nhưng đẩy cho Thiếu Lâm không được đâu, hôm nay Thiếu Lâm đứng đầu võlâm, sao có thể gài bẫy như thế?”

Lộ Dao vỗ tay “Huynh nghe tanói trước đã. Thật ra cũng không tín là đổ tội cho Thiếu Lâm hoàn toàn,chỉ cần bám vào điểm Thiếu Lâm tăng nhân biết Đại Lực Kim Cang chỉ làđủ. Một đám khốn kiếp biết Đại Lực Kim Cang chỉ của Thiếu Lâm, đang tìmĐồ Long đao, hơn nữa võ công cao cường, năm đó đánh trọng thương ngườitừng lấy được Đồ Long đao một lần là Du tam hiệp. Bây giờ truyền ra lờiđồn nói Đồ Long đao lại xuất hiện trong tay đám khốn kiếp đó, tái xuấtgiang hồ. Cái đám ngu ngốc không đầu óc trên giang hồ sẽ nghĩ, đám người này dám đả thương Du tam hiệp dưới chân núi Võ Đang, tất nhiên võ côngkhông kém, cướp Đồ Long đao từ tay Tạ Tốn tất là chuyện trong khả năng.Huống chi lúc đầu bọn chúng đánh trọng thương Du tam hiệp từng lấy đượcĐồ Long đao, vốn đã mang đến hiềm nghi. Bọn họ sẽ nghĩ, rất có khả năngsau khi Tạ Tốn dùng Sư Tử hống đả thương mọi người, mãnh hổ nan địchquần hồ, bị đám khốn đó chim sẻ rình mồi cướp mất. Chờ ngũ đệ huynh cótin tức rồi, nếu có người tìm tới kiếm chuyện, cứ để huynh ấy và Tạ Tốnkiên quyết nói năm đó thanh đao đã bị đám người kia cướp đi trên đảoVương Bàn Sơn. Không phải xong rồi sao? Lần này đám giang hồ ngu ngốckia không tin cũng không được. Huống chi bọn chúng đả thương Du tamhiệp, Võ Đang dùng chiêu này trả đũa bọn chúng cũng không tính là quáđáng. Đến chừng đó không cần các vị báo thù, toàn bộ giang hồ đều thaythế các vị tìm đám người đó xả giận.”

Trương Tùng Khê càng nghe càngkinh ngạc, đến cuối cùng gần như trợn mắt há mồm, hồi lâu lẩm bẩm: “Kếsách này ngược lại một mũi tên trúng hai con nhạn… nghe Tiểu Lộ muội nói thế, đến ta cũng bắt đầu lo không biết có phải năm đó trên Vương BànSơn thật sự xảy ra chuyện như vậy hay không… nếu không sao tìm khắp đảođều không thấy ngũ đệ…”

“Trương tứ ca không cần lo lắng, nếuTrung Nguyên và trên đảo đều không có, có lẽ ngũ đệ huynh và Tạ Tốn bọnhọ không lên bờ mà là ra biển rồi. Tứ ca có điều tra xem năm đó, cóthuyền nào neo ở Vương Bàn Sơn mà không quay về chưa?”

Mắt Trương Tùng Khê sáng lên “Ta lập tức phái đệ tử điều tra chuyện này. Lúc trước chúng ta cứ tập trung vào Trung Nguyên, hoàn toàn không điều tra trênbiển. Có điều kế di họa Giang Đông muội nói vừa rồi, dù sao Thiếu Lâmcũng là danh môn chính phái, cổ tự ngàn năm. Vả lại mấy năm nay, KhôngVăn đại sự luôn quản giáo đệ tử Thiếu Lâm nên mới không dưỡng thành đạihọa. Làm như thế sợ là…”

Lộ Dao trề môi lắc đầu nói: “Du tam cabị thương bởi Đại Lực Kim Cang chỉ, chuyện này Thiếu Lâm không thoátđược can hệ. Đấy cũng chẳng phải hãm hại Thiếu Lâm, mà là ép bọn họ phải dốc toàn lực tìm ra người hại Du tam ca. Thật ra đám người đó có phảiđệ tử Thiếu Lâm hay không cũng khó nói. Đệ tử Thiếu Lâm quá đông, xuấtgia có, tục gia có, ở chùa có, không ở chùa cũng có, hơn nữa đám hòathượng kia không giỏi quản gia, ai biết được Đại Lực Kim Cang chỉ kia có bị mấy kẻ không ra gì học trộm hay không? Cũng có khả năng bọn họ quảnlý môn hộ không nghiêm, có một hai kẻ lén học cũng không chừng. Tóm lại, cái bọc này quăng cho Thiếu Lâm tự, bọn họ giải thích thế nào là chuyện của họ. Dù sao nếu bọn họ không tìm ra kẻ dùng Đại Lực Kim Cang chỉ đảthương Du tam ca thì bọn họ phải gánh. Hòa thượng Thiếu Lâm ngốc mấy đinữa phỏng chừng cũng không chọn điều thứ hai, cái này cũng coi như giántiếp giúp Thiếu Lâm thanh lý môn hộ, cũng không tính là sai.”

DuĐại Nham bị thương bao nhiêu năm, dưới sự truy hỏi của Võ Đang, chưởngmôn Không Văn từng tra xét đệ tử nhưng không tìm thấy kẻ có khả nănghành hung. Sau đó mấy lần Võ Đang phái người tới cửa yêu cầu tra rõchuyện này đều bị thủ đoạn mềm nắn rắn buông chặn trở về. Mãi đến bâygiờ, mọi người đều vì chuyện này mà căm tức nhưng lại không làm gì được.

Lộ Dao nói xong hồi lâu, Trương Tùng Khê than “Chủ ý của Tiểu Lộ tuy rằngkhông chính trực nhưng ngẫm kỹ quả là biện pháp hữu hiệu nhất. Có điềudù sao Thiếu Lâm cũng là võ lâm đệ nhất phái, lại có uyên nguyên với sưphụ lão nhân gia, chuyện này chờ ta thương lượng với đại ca và mọingười, sau đó lại xin ý kiến sư phụ.”

“Đây là chuyện của Võ Đangcác vị, dùng hay không đương nhiên do các vị toàn quyền. Thật ra nếu chủ ý này không dùng, còn có thể nghĩ biện pháp khác, đến chừng đó lại cânnhắc. Chỉ mong ngũ đệ huynh có thể bình an quay bề, sư huynh đệ cáchuynh sớm ngày đoàn tụ thì tốt rồi.” Lộ Dao cười nhẹ, ánh mắt mang chúthoài niệm.

[16] Chuyện hợp tan luôn liên quan đến chữ tình

[17] Kế thứ 12 trong 36 kế. “Di thi giá họa” (移尸嫁禍) là di chuyển xác chết để gán tai họa cho người khác, là đem xác chết hay đồ vật quốc cấm gì bỏvào nhà người khác để giá họa, ngôn ngữ “bình dân học vụ” gọi là “gắplửa bỏ tay người”. Kế này thường được dùng bởi những khối óc quỷ quyệt,thông minh, tự mình không ra mặt mà làm cho đối phương bị hại, giếtngười không thấy máu.

Thời Chiến quốc, “Di thi giá họa” thườngđược bọn mưu sĩ Đông Chu áp dụng. Thời Tam Quốc, Đông Ngô giết Quan Vũrồi gởi thủ cấp sang cho Ngụy Vương Tào Tháo nhằm giá họa cho Thục HánLưu Bị đánh Ngụy. Ai dè Tào Tháo biết rõ tỏng tòng tong âm mưu của ĐôngNgô nên sai tạc một thân người bằng gỗ trầm hương tháp vào thủ cấp QuanVũ, làm lễ hậu táng trọng thể. Quả nhiên, Lưu Bị không đánh Ngụy mà kéoquân đánh Đông Ngô. Vì vậy, kế “Di thi giá họa” sau này còn được gọi là“Giá họa Giang Đông”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.