Chàngvà Du Liên Châu là hai trong Võ Đang thất hiệp, hai chữ giang hồ haingười họ hiểu rõ hơn ai hết. Trong giang hồ, cái gọi là lưỡi dao dínhmáu mạng treo lơ lửng, mạng người yếu ớt thế nào hai người đều đã lĩnhhội. Có thể nói Ân Lê Đình là người dễ mềm lòng nhất trong bảy sư huynhđệ Võ Đang thất hiệp. Cho dù là thế, từ năm mười lăm tuổi bắt đầu hànhtẩu giang hồ tới nay, đối với hai chữ tử vong, dần dần đã có thể bìnhtĩnh đối mặt.
Song đứng trong sân của phủ châu, bị một gã sai vặt không biết thân phận chàng kéo đi làm trợ thủ, lần đầu tiên Ân Lê Đìnhchấn động trước tình cảnh đó.
Tuyền Châu, thương nhân lui tớibuôn bán nhộn nhịp, có thể nói là đất giàu có, phủ châu đương nhiên cũng là nơi phồn hoa, đình đài lầu các rường cột chạm trổ, hoa cỏ cây cốisum suê rậm rạp, đủ thức thú vị. Nhưng phủ châu bây giờ, tuyệt đối không phải là nơi phồn hoa đẹp đẽ. Hoa viên bát ngát bị chia thành vô số gian riêng biệt bằng cọc gỗ và vải bố, mỗi gian trừ một cái giường xếp ra,ép lắm cũng chỉ đứng được ba người. Cả sân nồng nặc mùi rượu thuốc,tiếng rên la đau đớn cùng tiếng gào khóc lẫn lộn, không ít tạp dịch mặcáo choàng trắng ra ra vào vào bận túi bụi, dùng ván cửa khiêng người ravô. Sinh mạng ở nơi này gần như nước chảy, chỉ vài khắc là mất. Không ai có thời gian đi khóc thương bất cứ ai, bất cứ việc gì, bởi vì chỉ nháymắt bệnh nhân mới sẽ được đưa vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-lo-le-hoa/1975315/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.