Mấy người Du Liên Châu nhìn nhau, đang định mở miệng thì thấy Lộ Dao hộctốc chạy vào, đứng trước mặt Ân Lê Đình, lông may nhăn lại, cao giọng:“Du nhị ca, chuyện này không thể trách lục ca, là ta cứu Phạm Dao. Chúng ta là bằng hữu, cho dù không phải bằng hữu thì thân là đại phu ta cũngkhông lý nào khoanh tay đứng nhìn. Lục ca lo lắng an nguy của ta mớicùng ta đi Hoàng Sơn. Ngày đó phái Nga Mi muốn xông vào phòng chẩn bệnhcủa ta, lục ca bất đắc dĩ mới lên tiếng ngăn cản. Các huynh không thểtrách phạt huynh ấy vì chuyện này được.”
Mấy người thấy Lộ Daonhíu mày, dáng vẻ nghiêm trang, đầu tiên hơi kinh ngạc, liền đó khôngkhí trong phòng bắt đầu trở nên kỳ cục, nhất thời không ai nói chuyện.Ân Lê Đình không nhịn được, nhẹ nhàng giật ống tay áo Lộ Dao, thì thầm:“Tiểu Dao.”
Lộ Dao rụt tay phớt lờ chàng, nói tiếp: “Chuyện nàydo ta mà ra, ta biết Võ Đang và Minh giáo như nước với lửa, nhưng chuyện lần này không liên quan đến lục ca. Nếu sau này có bất cứ rắc rối gì,nhất là phái Nga Mi, cứ nói Phạm Dao là do ta cứu, muốn tìm thì cứ tìmta là được.”
Ân Lê Đình giật áo Lộ Dao lần nữa, nhỏ giọng: “Tiểu Dao, muội nghe huynh nói…”
Lộ Dao quay đầu, phồng mang trợn mắt nói “Nghe huynh cái gì? Dược là muội hái, người do muội cứu, nghe muội nói mới đúng!”
Ân Lê Đình dở khóc dở cười, nhưng thấy Lộ Dao bênh vực mình như thế, lòngthấy ấm áp, mắt thoáng chút dịu dàng, khẽ cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-lo-le-hoa/1975275/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.