ThànhCôn trúng phải năm thành công lực của chính mình, suýt nữa hộc ra mộtbúng máu, ráng vận khí đè xuống, tay lại không ngừng, bất chấp nguy hiểm do nội lực cạn kiệt, tiếp tục tấn công Lộ Dao đứng giữa không chút chần chừ. Lộ Dao chỉ cảm thấy đối diện có một luồng khí âm hàn ập tới trongnháy mắt tập kích toàn thân, ngay cả hô hấp dường như cũng có thể hítlấy hàn khí xộc thẳng vào tạng phủ. Song gần như cùng một lúc, nàng cảmgiác nơi eo bị siết, là Ân Lê Đình đứng xéo đằng sau quàng lấy eo nàng,vận tâm pháp Võ Đang mượn lực đả lực, cấp tốc cuốn thế tới đằng trướcqua một bên, liền đó ôm nàng xoay mười mấy vòng liên tiếp hóa giải kìnhlực. Lúc này Du Liên Châu, Du Đại Nham và Trương Tùng Khê cướp lấy vịtrí ban đầu của Lộ Dao, ba người gần như đồng thời tung chưởng phong tỏa chỉ lực của Thành Côn, tay không hề ngừng, đồng dạng là mượn lực đảlực, song lại phân chưởng lực của Thành Côn gần như một thành ba, mỗingười hóa giải một thành, còn dư không tới một nửa bị đẩy trở về. Quầnhào bốn phía chỉ thấy bốn người tiếp một chiêu nhanh như chớp, liền đóai nấy đều thối lui hơn mười bước mới đứng lại được. Tuy mấy người DuLiên Châu thối lui nhiều bước nhưng ngừng lại là đứng vững được. Còn bên này sắc mặt Thành Côn tái xanh mang theo mấy phần xám xịt, thật sự dọangười.
Kết quả cuộc chiến này thật sự ngoài dự đoán của mọingười. Trận pháp và chiêu thức của năm người có đủ rộng mở, đủ hùng hồn, đủ linh động, phối hợp nhịp nhàng cực kỳ ăn ý như một, thật sự khiếnngười thán phục. Tuy mười chiêu này không có chiêu nào tấn công song lại phân lực mượn lực, khiến Thành Côn bị thương bởi nội lực của chínhmình.
Lúc này Ân Lê Đình và Lộ Dao không bận tâm được nhiều đếnthế, hai người vội vàng xông lên, Ân Lê Đình nôn nóng hỏi: “Nhị ca tamca tứ ca sao rồi? Có bị thương không?”
Mấy người còn chưa kịplắc đầu, Lộ Dao đã vươn tay bắt mạch, tuy mạch đập ba người hơi gấpnhưng mạnh mẽ không có dấu hiệu nội thương. Du Đại Nham nói trước:“Chúng ta không sao cả, chính sự quan trọng, Tiểu Lộ.” Trương Tùng Khêcũng đưa mắt ra hiệu cho hai người yên tâm. Bấy giờ cả hai mới khẽ thởphào, quay đầu nhìn Thành Côn.
Thành Côn bị thương không nhẹ,quanh thân có một luồng hàn khí xâm nhập mạch đập của lão. Lão căm hậnnhìn Lộ Dao trừng trừng, ánh mắt như kiếm. Lộ Dao chẳng hề bận tâm đitới gần, mỉm cười, đảo đôi mắt to tròn, lên tiếng: “Thành Côn Thành tiền bối, lần này đã tâm phục khẩu phục chưa?”
Thành Côn phẫn hậnnghiến răng: “Tiểu bối nhà ngươi càn quấy như thế, lão phu há để mặcngươi làm nhục, chụp thêm mấy tội danh không có?! Hôm nay…”
Nóicòn chưa xong đã bị Lộ Dao búng tay cắt ngang: “Đủ rồi đủ rồi, đằng saukhông cần nói nữa. Ta đoán được lão hồ ly như tiền bối nào dễ nhận thua. Cho nên ấy mà, tất nhiên sớm đã đề phòng chiêu này của tiền bối rồi.Hôm nay đông người thế này, xem cũng xem mệt rồi, ta bớt một ít việc đi. Giờ tiền bối có thể đè huyệt Thiên Đột một chút, xem có phải trước mắttrắng xóa không? Lỗ tai có nghe tiếng nhạc loáng thoáng truyền tớikhông?” Nói rồi nháy mắt, vẻ mặt khó dò. Thành Côn thấy thế, trong lòngchùng xuống, không nhịn được đè huyệt Thiên Đột, thấy quả nhiên trướcmắt dường như có tia sáng xẹt qua, trắng xóa một mảnh, còn kèm theo âmthanh không rõ rệt loáng thoáng như tiếng nhạc lướt qua bên tai. Chưakịp hoàn hồn thì nghe giọng Lộ Dao như từ xa lại gần: “Mới rồi quên nóivới tiền bối, thuốc này chẳng những có thuốc viên, vãn bối rảnh rỗi cònlàm thêm một liều thuốc bột, hít là trúng, hiệu quả còn tốt hơn thuốcviên nhiều. Vừa rồi thế công của tiền bối quá mạnh, vãn bối căng thẳngquá vẩy ra không ít. Triệu chứng của tiền bối bây giờ, cho thấy thuốccông hiệu rồi đó. Đợi lát nữa, sắc trắng trước mắt tiền bối sẽ trở nênxinh đẹp tươi rói, vậy là chúng ta có thể hỏi han tiền bối rốt cuộc mấynăm nay đã làm những gì. Nói rõ ràng, cũng đỡ mắc công người ta ngờ vựcđúng không?”
Thành Côn đột ngột trợn tròn mắt, biết rõ nàng cố ý song lại bất lực: “Giỏi! Giỏi! Giỏi lắm! Lão phu tung hoành nửa đời,hôm nay lại bị con nha đầu ranh nhà ngươi dạy dỗ!”
Lộ Dao nhúnvai, ánh mắt lại đầy ý cười gian xảo “Nào có, nào có, tiền bối quá khen. Lộ Dao chẳng qua là một đại phu, chút đạo hạnh nhỏ nhoi sao bằng tiềnbối cáo già, ngay cả võ nghệ cũng không bì kịp. Có điều hôm nay võ lâmtiền bối tại đây nhiều như thế, đợi tiền bối nói rõ ràng chuyện cũ nămxưa xong, có phải bị gán tội hay không tự có lý giải. Hơn nữa đến chừngđó không cần Lộ Dao ra tay nữa, tự khắc có cao thủ ở đây đích thân ratay.” Nói rồi quay người kéo tay Ân Lê Đình đứng bên, cười nói: “Lục ca, huynh nói có phải không?”
Dưới ánh mắt lom lom của quần hùnggiang hồ, Lộ Dao chẳng hề ngượng nghịu thản nhiên như thế làm tim Ân LêĐình đập rộn, liền đó tâm tình nhảy nhót “Là đúng hay sai, tự có côngluận giang hồ, Tiểu Dao bây giờ muội không cần quá nhọc lòng nữa.” Haicâu nói, câu trước vang dội mạnh mẽ, câu sau lại dịu dàng vô hạn. Nóichưa dứt đã thấy Lộ Dao đảo đôi mắt long lanh chớp mắt với mình.
“Thành tiền bối, thế nào, có phải ánh sáng trước mắt xinh đẹp rực rỡ lên một chút rồi không?”
Lúc này lòng Thành Côn lạnh buốt, cũng căm hận tột cùng, trong khoảnh khắcphát hiện quả thật ánh sáng trước mắt rực rỡ hẳn lên như Lộ Dao nói,ngay cả ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, tiếng nói bên tai lúc rõ ràng lúc mơ hồ. Lúc này trong sân chưởng môn, trưởng lão sáu đại phái đều có mặt đầy đủ, còn mấy hàng cao thủ của Thiên Ưng giáo, công phu Thành Côn có cao mấy cũng không địch lại chừng đấy người liên thủ. Thành Côn rõràng, nếu bị Lộ Dao moi ra lời thật, sợ là cao thủ tại đây đều không bỏqua cho mình, đến chừng đó e rằng sẽ toi mạng đương trường dưới sự liênthủ của mọi người. Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun, đạo lý nàylão hiểu hơn ai hết, thành thử quyết tâm, dốc hết chút sức lực cuốicùng, vận đủ kình lực dùng khinh công, vỗ một chưởng về phía Lộ Dao vàÂn Lê Đình đứng chắn trước mặt, cướp lấy một con đường lui.
Aingờ Lộ Dao và Ân Lê Đình căn bản không muốn cản lão, Võ Đang mọi ngườichờ chính là hành vi trốn chạy này của Thành Côn. Ân Lê Đình kéo Lộ Daonhảy lui ra sau tránh né chưởng phong của Thành Côn, mặc lão nhảy vọtlên cướp đường mà chạy. Công lực Thành Côn thâm hậu, bị trọng thương màvẫn nhảy bật lên đáp xuống ngọn cây gần nhất, thi triển thân pháp tínhchạy. Như thế, lời Lộ Dao nói là thật hay giả không cần tra hỏi nữa, rõràng nếu không chột dạ, cần gì đang trọng thương còn gấp gáp trốn đi như thế.
Lúc này chưởng môn các phái cách sân hơi xa, mắt thấyThành Côn muốn cướp đường mà đi, Lộ Dao và Ân Lê Đình lại chẳng nónglòng, thậm chí còn không nhìn Thành Côn nữa mà nhìn nhau, đồng thời thởphào nhẹ nhõm. Lộ Dao cảm giác tay Ân Lê Đình nắm hơi chặt, cười cực kỳngọt ngào, Ân Lê Đình nhìn Lộ Dao bình yên vô sự, cười nói thong dong,tảng đá lơ lửng trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống. Ngược lại, DiệtTuyệt và Tông Duy Hiệp lập tức nhảy lên, cấp tốc đuổi theo, khổ nỗikhoảng cách vốn xa, Thành Côn lại dốc toàn lực chạy trốn, nhất thờikhoảng cách càng xa hơn. Ngay lúc hai người giận dữ đuổi theo thì thấytrên đường đi của Thành Côn không biết từ đâu nhảy ra hai bóng người một trắng một xám, thân pháp nhanh như chớp giật cấp tốc xông tới nghênhđón Thành Côn. Lúc này trước mắt Thành Côn đã lờ mờ, chỉ phán đoán đượcphương hướng người tới song không nhìn ra diện mạo, nhưng lệ khí dày đặc thì cách ba trượng cũng cảm giác được. Thành Côn bị trọng thương bởiChân Võ Thất Tiệt trận trước, kế đó lại miễn cưỡng vận công, sớm đã lànỏ mạnh hết đà. Thành ra, lúc hai chưởng một trái một phải của hai người đối diện đánh trúng người, lão đã vô lực tránh né. Hai người bỗng dưngxuất hiện này chính là Dương Tiêu và Phạm Dao. Lúc Phó Thu Nhiên và LộDao thiết kế toàn bộ sự việc hôm nay đã dự đoán được bước này, sớm đãnhờ vả hai người. Ban đầu đánh nhau không cần xuất hiện, chỉ ra tay lúcnày vì lấy mạng Thành Côn. Vả lại hai người cảm thấy chuyện này chungquy cũng do Minh giáo mà ra, kết thúc trong tay Minh giáo tả hữu nhị sứcũng là đương nhiên. Dương Tiêu đã nghe chuyện Thành Côn từ miệng PhạmDao và Phó Thu Nhiên, thế nên một chưởng này vận hết công lực toàn thânvỗ ra. Phạm Dao động thủ với Thành Côn mấy lần, vì lấy mạng lão càngxuống tay không lưu tình. Hai người chỉ cầu tốc chiến tốc thắng, chiêuthức cực nhanh, gần như đồng thời đánh trúng chỗ yếu hại nơi bụng ThànhCôn. Thành Côn bị một kích này, tâm mạch bị thương quá nặng, tứt thì đứt hơi.
Lúc này Diệt Tuyệt và Tông Duy Hiệp đã đuổi đến nơi nhưngchỉ có một chưởng của Tông Duy Hiệp đánh trúng hậu tâm Thành Côn. MàDiệt Tuyệt, nhìn thấy Dương Tiêu áo trắng đột ngột thu Ỷ Thiên kiếm lại, nhìn trừng trừng gương mặt Dương Tiêu, giây lát không nói hai lờichuyển hướng Ỷ Thiên kiếm đâm thẳng về phía Dương Tiêu. Hai mắt DươngTiêu nheo lại, khóe môi nhếch lên hơi nở nụ cười, ống tay áo dài vải thô trắng phất lên, hất ra một chiêu chênh chếch, hoàn toàn không hỗn chiến với Diệt Tuyệt, mở miệng: “Phạm huynh đệ, đi thôi.” Nói rồi khinh côngdưới chân không ngừng, nhanh nhẹn lướt đi. Diệt Tuyệt cấp tốc đuổi theo, khổ nỗi khinh công kém một bậc, không tới một lát đã bị Dương Tiêu bỏrơi, song vẫn một mực đuổi theo không buông “Dương Tiêu, tên tiểu tặcnày đừng chạy! Đấu với lão ni ba trăm hiệp đã!”
Phạm Dao ở bênđang muốn xem náo nhiệt, nghe Dương Tiêu gọi cũng không tiện ở lại, quét mắt quan sát toàn trường, thấy Ân Lê Đình và Lộ Dao sóng vai mà đứng,mỉm cười nhìn hai người nháy mắt cực nhanh, kế đó trong tiếng bàn luậnrâm ran của quần hùng quay lưng bỏ đi, phút chốc sau đã biến mất trênđường núi.
Hai người tới rồi đi bất quá giây lát, như kinh hồngthoáng qua, trong sân cơ hồ không ai nhận ra, mãi đến khi nghe DiệtTuyệt quát lên giận dữ mới có người đoán ra thân phận hai người.
Lộ Dao và Ân Lê Đình thấy hai người đi xa, cũng không bận tâm gì khác nữa, vội vàng lên kiểm tra xác Thành Côn. Lộ Dao cẩn thận kiểm tra, ba lầnbốn lượt xác nhận tâm mạch Thành Côn đã đứt, hoàn toàn tắt thở, thực sựđã chết rốt cuộc cũng thở hắt ra. Mấy ngày nay lao tâm lao lực, lại thêm trận ác đấu hôm nay, quả thật tốn quá nhiều tâm sức của nàng. Bây giờmọi sự đã xong, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Về phần Ân Lê Đình, từhôm Trung Thu nghe Phó Thu Nhiên và Lộ Dao trình bày kế hoạch cho VõĐang chư hiệp, trái tim liền bị treo lên, cứ sợ lúc mọi người kịch đấuLộ Dao sẽ bị thương. Càng huống chi Lộ Dao phải trực diện nói chuyệncông kích Thành Côn mấy lần, chàng càng sợ Thành Côn đột ngột bùng nổ đả thương nàng, thành thử hôm nay, từ lúc Lộ Dao bắt đầu đối diện ThànhCôn, cơ hồ tay chàng chưa từng buông lỏng trường kiếm. Cuối cùng haingười cũng buông bỏ nỗi lo trong lòng, kề vai mà đứng, hai bàn tay nămngón tay quấn quít dưới ống tay áo, không cần ngôn ngữ mà tâm ý tươngthông, nhất thời, nơi quần hùng giang hồ tụ hội này lại sinh ra mấy phần tình cảm dịu dàng hòa hoãn.
Một phen biến cố, quả thật vượt xadự đoán của các phái. Đến lúc này, có người bừng tỉnh ngộ, có người quay mặt nhìn nhau, có người thổn thức vô hạn, nhiều hơn cả là những ngườiquan tâm hướng đi của Đồ Long đao. Thành Côn chạy trốn trước khi chết,khác nào thừa nhận lời Lộ Dao nói là thật, song không ít sự tình mọingười vẫn không hiểu rõ đầu đuôi, lúc này tất cả đều nhìn về phía VõĐang. Nhưng giờ khó khăn lắm Lộ Dao mới buông lỏng, thể lực lại bị tiêuhao quá lớn sau trận kịch đấu, nào để tâm được đến bao nhiêu ánh mắt của những người không liên quan như thế, nắm tay Ân Lê Đình một câu cũngkhông muốn nói. Mấy người Du Liên Châu thấy thế bèn bước lên giải thíchchuyện Thành Côn cấu kết Nhữ Dương Vương phủ, mưu đồ suy yếu thế lựcgiang hồ cho các phái biết. Võ Đang chư hiệp đương nhiên rành rẽ quy củlễ tiết giang hồ, làm loại chuyện này nhẹ nhàng không tốn chút sức.Ngược lại thả cho hai người Lộ Dao Ân Lê Đình trốn đằng sau thảnh thơi.
Ân Lê Đình móc khăn tay trong lòng, nhúng nước trong túi nước cho ướt rồiđưa Lộ Dao “Nếu mệt thì lau mặt trước, sẽ dễ chịu hơn chút. Chúng ta sẽđược về nhanh thôi.”
Lộ Dao đón lấy, khẽ dỗi: “Ôi, chuyện nàocủa giang hồ các huynh cũng tốn sức hết. Giày vò từ sáng sớm, còn mệthơn muội chẩn bệnh buổi sáng nhiều.” Tuy nói như thế song ý cười trênmặt không hề suy giảm.
Ân Lê Đình đang định mở miệng thì bỗngnghe một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên: “Lộ cô nương thật là có bảnlãnh! Loại thuốc ép người ta nói thật này đúng là thần kỳ!”
LộDao và Ân Lê Đình đồng thời quay đầu, thấy Diệt Tuyệt mặc đạo bào rộngthùng thình màu đen, lạnh lùng nhìn Lộ Dao chòng chọc “Lộ cô nương cóloại thuốc này, người giang hồ chúng ta đều phải e sợ ba phần.”
Hai câu khiến quần hùng chung quanh nghe được rùng mình. Vừa rồi lúc Lộ Dao đề cập loại thuốc này với Thành Côn, không ít người nghe mà đổ mồ hôilạnh. Dù sao ai cũng có chuyện không muốn người khác biết, nghe được tác dụng của loại thuốc này, không khỏi thầm may mắn người Lộ Dao đối phólà Thành Côn mà không phải mình.
“Thuốc này của Lộ cô nương, nếu rơi vào tay người cố ý, e rằng giang hồ đều bị người ta chế ngự. Đếnchừng đó, chẳng phải lại ra một Thành Côn khác sao?” Câu này Diệt Tuyệtsư thái nói cho quần hùng chung quanh nghe, cố ý làm khó Lộ Dao. Bà tanhận định Lộ Dao tất có liên hệ với hai người Dương Tiêu và Phạm Dao,lại thêm vừa rồi đấu với Dương Tiêu không có kết quả, bây giờ sực nghĩra Lộ Dao.
Lúc này tâm tình Lộ Dao rất tốt, nghe xong cũng không giận, mỉm cười nói “Không giấu gì sư thái, đây cũng là lần đầu tiên LộDao nghe nói đến loại thuốc này.”
Quần hùng bốn phía không aikhông ngẩn ra, chỉ nghe nàng nói tiếp: “Thật ra là ta lừa Thành Côn màthôi, trên đời này đào đâu ra loại thuốc đó chứ? Ta dùng chẳng qua làmông hãn dược hơi cải biến phương pháp phối chế, thêm vào một ít bột aphù dung mà thôi. Có thể khiến trước mắt người ta trắng xóa, bên tailoáng thoáng âm thanh ảo giác. Có điều chỉ một lát là hết liền. Còn mấycái đằng sau đều là ta lừa cho Thành Côn nói thật cả. Tại lão có tậtgiật mình, chịu không nổi mới muốn chạy trốn, mới chứng minh lời ta nóikhông giả.”
Lần này, tiếng xôn xao của chưởng môn đệ tử cácphái, quần hùng giang hồ cơ hồ bùng nổ trong nháy mắt. Lộ Dao nhún vaitỏ vẻ vô tội nhìn Diệt Tuyệt sư thái: “Sư thái, cái này gọi là binh bấtyếm trá, đối phó với lão hồ ly như Thành Côn không dùng chút thủ đoạnsao được? Nếu không giang hồ này còn bao nhiêu người chết nữa?”
Nói một hơi chẳng những Diệt Tuyệt sư thái ngọng miệng không nói, ngay cảquần hùng giang hồ, các phái nghe xong thiếu chút cũng lòi mắt ra. LộDao nói xong, quang minh chính đại bày ra bộ dạng mệt mỏi không muốnnhiều lời, khiến ánh mắt mọi người đồng thời chuyển hướng sang Ân LêĐình. Hôm nay từ đầu chí cuối, Lộ Dao và Ân Lê Đình chưa từng rời nhaumột chút, mắt đi mày lại, thi thoảng thì thầm cười nói, lại thêm sự ăn ý vô hình giữa hai người, không ít người nhận ra gì đó, hơn nữa bìnhthường thanh danh uy vọng của Võ Đang thất hiệp cực cao, mọi người cùngchung ý tưởng chờ chàng xác nhận. Ân Lê Đình khẽ gật đầu: “Chuyện nàyquả thật như lời Tiểu Dao nói, do chúng ta thiết kế Thành Côn, chỉ vìmoi ra lời thật.” Kế đó nhìn Lộ Dao, chắp tay nói với mọi người: “Nếuchư vị tiền bối có gì chưa hiểu, sau này có thể tìm Võ Đang phái ta. Hôm nay Tiểu Dao ác đấu một bận, tinh thần mệt mỏi cần nghỉ ngơi sớm, mongchư vị đừng làm khó.”
Mọi người thấy Ân Lê Đình gật đầu thừanhận lời Lộ Dao, tuy kinh ngạc nhưng vẫn không thể không tin. Chỉ vìchuyện hôm nay thật sự quá bất ngờ, nhất thời không biết làm như thếnào. Lúc này ngược lại chưởng môn các phái đều nổi lên nghi ngờ, muốnbiết vì sao Lộ Dao lại biết được nhiều bí mật giang hồ như thế. Song lời Ân Lê Đình mới rồi rõ ràng không muốn mọi người hỏi tiếp, các chưởngmôn đều coi trọng thân phận không tiện khó xử Lộ Dao. Cộng thêm bây giờthân phận Thành Côn bị vạch trần, cái gọi là biết tin tức Đồ Long đao và Tạ Tốn cũng khó mà làm mọi người tin tưởng, thế nên không tới một lát,mấy bang hội nhỏ như Hải Sa, Tam Giang ít người lanh lẹ, lập tức giảitán. Còn chưởng môn mấy đại phái, trù trừ nửa ngày, tuy không cam lòngchuyện Đồ Long đao và Tạ Tốn song cũng không thể tỏ thái độ quá rõ ràng, cuối cùng đành dẫn đệ tử trước sau rời đi. Chỉ có đệ tử Thiếu Lâm thudọn thi thể Thành Côn, thủ pháp dịch dung này khá là kỳ diệu, nhất thờithế mà không phân biệt được thật giả, đành khiêng về trước, sau đó lạitra xét thân phận Viên Chân.
Bên này Lộ Dao nhìn quần hùng xuống núi, thở ra một hơi thật dài. Tuy biết các phái vẫn còn nghi ngờ vì sao mình biết nhiều bí mật như vậy nhưng rốt cuộc đó không phải chuyện họquan tâm, chỉ mong qua một thời gian sẽ bị quên đi trong mớ lời đồn lộnxộn trên giang hồ.
Ước chừng nửa khắc, khoảng đất trống rộngthênh thang chỉ còn lại Võ Đang mọi người. Sự tình trù tính bấy lâu cuối cùng cũng kết thúc. Giờ mấy sư huynh đệ nhớ lại võ công Thành Côn thitriển mới rồi, may mà có Chân Võ Thất Tiệt trận, bằng không nếu đơn đảđộc đấu, thật sự là hung hiểm vô cùng. Bây giờ tất cả bình an vô sự,nhìn nhau mà cười, tình đồng môn thủ túc trong đó không cần nhiều lời.Lúc này Du Liên Châu đi đến trước mặt Lộ Dao “Mấy ngày nay Tiểu Lộ vàPhó trang chủ hao hết tâm tư vì chuyện Thành Côn, càng lao tâm khổ tứ vì chuyện ngũ đệ bấy lâu, ác đấu một trận càng nguy hiểm. Hôm nay may códiệu kế này vạch trần người kia, bằng không lưu lại tai họa khôn cùng.Một loạt chuyện trước sau, Võ Đang ta không thể tạ bằng lời nữa, phầntình nghĩa này ghi khắc trong lòng.” Xưa nay Du Liên Châu làm ngườinghiêm túc trầm mặc kiệm lời, nhưng chính mắt nhìn Lộ Dao tận tâm tậnsức tính toán vì Trương Thúy Sơn hơn nửa năm nay, hôm nay còn bị cuốnvào tranh đấu giang hồ, vì thế lời này xuất phát từ tận đáy lòng, từngcâu từng chữ khiến người ta động tâm.
Lộ Dao thấy Du Liên Châunhư thế, hoảng hồn nhảy dựng lên, lập tức đứng thẳng người, xua tay liên tục: “Sao Du nhị ca lại xa lạ như thế? Lộ Dao xem chư vị là bằng hữu,tốn chút tâm tư là chuyện nên làm mà.” Nói rồi sờ mũi cười: “Càng huốngchi nếu không có Chân Võ Thất Tiệt trận của các vị, chút công phu cỏncon này của ta cũng chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nhìn Thành Côn, làmgì dám động thủ. Lần này trái lại có cơ hội để lộ công phu trước mặtquần hùng một hồi, cơ hội hiếm có nha!”
Du Đại Nham nghe xongcười lớn: “Nhị ca, Tiểu Lộ có một câu nói đúng đó. Muội ấy không phảingười ngoài cần gì nói mấy cái này?” Dứt lời mỉm cười quan sát Lộ Dao và Ân Lê Đình đang đứng sóng đôi nhau “Lục đệ, đệ nói có phải không?”
Một câu ngầm hứa hôn như thế làm mặt Ân Lê Đình xoạch cái đỏ bừng, cúi đầulàm thinh không nói, mắt lại lặng lẽ liếc Lộ Dao, bàn tay dưới ống tayáo càng siết chặt hơn.
Lộ Dao cảm giác nhiệt độ nơi tay tăng đột ngột, cắn môi đang định dùng biện pháp cũ lấp liếm cho qua thì thấy mắt Trương Tùng Khê hơi cong lên, trong mắt xẹt qua chút ánh sáng, cườinói: “Mới rồi chiêu Thái Ất kiếm pháp của Tiểu Lộ dùng khá có tinh túycủa công phu Võ Đang ta! Lục đệ không uổng công dạy.”
Lộ Daonghe chàng dời đề tài, cũng bất chấp cụ thể là nó gì, vội vàng tiếp lời: “Đúng đó, mấy chiêu kiếm pháp này lục ca dạy cực kỳ tỉ mỉ, mỗi một thức đều so chiêu luyện tập với muội nhiều lần, rất vất vả.”
TrươngTùng Khê lại cười tươi rói, ánh sáng lấp lóa trong mắt, thong thả mởmiệng: “Thái Ất kiếm pháp là một môn công phu tinh túy trong Võ Đangkiếm pháp ta, chiếu quy củ giang hồ không thể truyền cho người ngoài.Tiểu Lộ học thành thạo như thế, lần này lục đệ về núi e là bị phạt rồi,phỏng chừng không tránh được bị nhốt vào phòng tối năm ba tháng.”
Xưa nay không rành quy củ giang hồ, Lộ Dao nghe xong trợn mắt: “Hả?!”
[85] Là hiện tượng giữa ban ngày xuất hiện mười hai cầu vồng màu trắng vắtngang qua mặt trời, hiện tượng này xảy ra lúc Đức Phật viên tịch. Trongcâu này, nó tả thanh kiếm của Ân Lê Đình đột ngột xuất hiện chính giữahai thanh kiếm của Lộ Dao, màu trắng của kiếm như là cầu vồng màu trắnggiữa ban ngày ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]